Nghĩ tới đây Kha Sương vô cùng hoảng sợ, hai tay nắm thật chặt tay Tô Tiểu Bạch, sắc mặt trắng bệch.
Cảm nhận được Kha Sương sợ hãi, Tô Tiểu Bạch vỗ nhè nhẹ lên tay nàng, “Không cần lo lắng đang ở trong thành Kiến Dương, những yêu quái kia không dám làm loạn, ở đây không thiếu người tu luyện Độ Kiếp trung kỳ.
”
Tiểu bạch hồ nghe vậy thân thể run lên mới nhớ lại bây giờ mình không phải một mình ở nơi hoang vu, một mình trốn tránh sự truy sát của đám yêu quái này mà đang ở trong thành Kiến Dương, thành trì của nhân loại!
Người tu hành nhân loại sẽ không ngồi nhìn những yêu quái kia làm xằng làm bậy ở trong thành Kiến Dương.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Kha Sương mới tốt hơn, nhưng mà vẫn rất sợ.
Sợ bị những yêu quái kia bắt được…
Nàng vẫn nắm thật chặt tay Tô Tiểu Bạch, không dám thả ra.
Mà Tô Tiểu Bạch nhìn qua thi thể thợ săn, ánh mắt lập lòe, nhíu mày giống như đang trầm ngâm.
Chỉ thấy hắn phóng thần thức ra ngoài trực tiếp bao phủ thi thể kia.
Dưới thần thức, bên trong bên ngoài thi thể đều xuất hiện rõ ràng trong đầu Tô Tiểu Bạch.
Một chút vết tích cũng không có.
“Đúng là do một yêu quái làm, chắc là một con hổ, nhưng mà vì sao con hổ này lại muốn hút sạch máu trong thi thể?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Tô Tiểu Bạch không thể quan sát thi thể ở khoảng cách gần nhưng dưới thần thức vẫn phát hiện trên thi thể có hai vết thương rất nhỏ, máu trong thi thể cũng bị hút sạch từ hai vết thương này.
“Lão hổ? không phải là loại yêu quái hút máu như rắn hay là rơi sao?”
Kha Sương nghe vậy kỳ quái hỏi.
Nếu như là một con hổ yêu động thủ thì chỉ cần một ngụm là có thể ăn người này xuống bụng, sao lại chỉ hút máu mà không ăn hắn chứ?
“Ngươi xem, bên ngoài thi thể không hề có chút dao động của hồn vía.
”
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng chỉ vào cỗ thi thể giải thích: “Đây không phải là cắn nuốt linh hồn của con người mà trực tiếp nô dịch linh hồn của thợ săn kia.
”
“Hơn nữa loại thân thông này giống như là bản năng đi kèm, cũng chỉ có thấp quỷ mới có loại hiệu quả này.
”
Kha Sương nghe vậy lập tức hiểu ra gật đầu liên tục, nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không giải thích được vì sao hồ yêu kia lại muốn cắn nuốt máu của người này.
“Chắc là con hổ đó bị ma ám.
”
Mắt Tô Tiểu Bạch lập lòe thản nhiên nói: “Nhưng âm hồn kia muốn hạ xuống sức mạnh nhất định phải dựa vào máu tươi để duy trì.
”
“Như vậy làm sao giải thích được điều này.
”
Kha Sương nghe vậy nhíu mày giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch, trong đôi mắt đen nhánh sáng rực đầy kinh hãi: “Là Vạn Yêu Sơn! Là lão yêu quái Vạn Yêu Sơn kia!”
“Lão yêu quái Vạn Yêu Sơn?”
Tô Tiểu Bạch nhếch mày.
“Đúng vậy, trong Vạn Yêu Sơn có một lão yêu quái Độ Kiếp hậu kỳ, lão yêu quái kia bị thương nặng nên không thể rời khỏi Vạn Yêu Sơn nửa bước.
” Kha Sương hít một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc lúc này lại đổi thành hoảng sợ.
“Yêu quái kia là một con dơi khát máu tồn tại từ thời thượng cổ.
Mặc dù nó bị thương rất nặng nhưng nó là một trong những con yêu quái số một số hai trong rất nhiều yêu quái Độ Kiếp của Vạn Yêu Sơn.
”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy gật đầu.
Xem ra lần này là con dơi kia đã để một âm hồn nhập vào trong người hổ yêu, hút khô máu của thợ săn.
“Xong rồi, thì ra ta và tỷ tỷ đã bị tên lão yêu quái của Vạn Yêu Sơn nhắm vào! Lần này thì xong thật rồi…”
Kha Sương thay đổi sắc mặt, hoảng sợ ôm lấy Tô Tiểu Bạch.
“Chúng ta mau trốn đi, chắc chắn bây giờ lão yêu quái kia chúng ta đang ở trong thành nhất định sẽ phái yêu quái tới bắt ta.
”
“Vì sao phải trốn?”
Tô Tiểu Bạch lại không lo lắng chút nào, thờ ơ nói.
“Lão yêu quái kia biết rất nhiều thứ cổ quái hỗn độn lại còn có nhiều thủ đoạn thâm độc, ở Vạn Yêu Sơn ngay cả những lão quái vật cũng không dám trêu trọc lão yêu quái kia.
”
Kha Sương cười khổ giải thích nói: “Lần này là bởi vì một cái bí cảnh, truyền thuyết nói tòa bí cảnh kia là cửu vĩ hồ thượng cổ để lại.
”
“Mà