Ở trong thành Kiến Dương này, những người dân bình thường không quyền không thế đó, có lẽ sẽ sợ một tay được gọi là ác bá thành Kiến Dương như ngươi, nhưng ở trong mắt của Tô Tiểu Bạch, cho dù là thành chủ thành Kiến Dương tới đây, thì cũng chẳng qua chỉ là một con kiến thuận tay có thể nghiền chết.
Nhưng Cao Thành không biết, hắn ta nghe thấy tiếng chửi đầy tức giận của Tô Tiểu Bạch thì lập tức sững sờ!
Hắn ta hoành hành ngang ngược ở thành Kiến Dương thành thói, và không có người nào dám chọc vào hắn ta, cũng đã sớm thành thói rồi.
Ở trong thành Kiến Dương, ai dám đắc tội với Cao Thành?
Nhưng hiện giờ, một tiểu tử thối chẳng biết từ đâu chui ra đó, lại tức giận chửi mình với vẻ mặt lạnh lùng, với vẻ mặt đầy khinh thường đó.
Điều này khiến Cao Thành lập tức nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt đỏ gay, tiến lên chỉ vào Tô Tiểu Bạch rồi chửi: “Được lắm! Ngươi là ngươi đầu tiên ở thành Kiến Dương dám chửi người của ta, ta thấy ngươi thật sự muốn tự tìm đường chết đây mà!”
Cao Thành tức không chịu được, lập tức vung tay, gầm lên một tiếng: “Đánh cho ta, đánh mạnh vào, đánh cho chết thì thôi!”
Ngay lập tức, hơn mười tay tùy tùng vạm vỡ phía sau hắn ta, xông lên trước với nụ cười lạnh đầy dữ tợn, trực tiếp bao vây Tô Tiểu Bạch lại, bộ dáng định ra tay với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại cảnh tượng này khiến cho Kha Sương vô cùng kinh sợ, ai có thể ngờ được trong thành trì của con người lại có loại chuyện này xảy ra cơ chứ.
Cao Thành này thực sự quá ngông cuồng, hắn ta hoành hành ngang ngược như vậy, mà không có người nào quản hắn ta hay sao?
Cho dù là ở Thanh Khâu, trong bộ tộc Cửu Vỹ Hồ, cũng chưa bao giờ từng xuất hiện loại người giống như Cao Thành, nếu ỷ thế lầm bậy trong tộc, tộc chủ và những trưởng lão đó sẽ trực tiếp dùng gậy đánh chết hắn ta.
Kha Sương vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mà mở miệng nói: “Ngươi… ngươi ngông cuồng như vậy, lẽ nào trong thành Kiến Dương này không có vương pháp hay sao?”
“Vương pháp?”
Thấy cơ thể của nàng run lên, trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt khó coi, ánh mắt của Cao Thành lại nóng như lửa, hắn ta quan sát cơ thể mềm mại động nhân đó của Kha Sương từ trên xuống dưới, sau đó cười một tiếng nham hiểm, bảo: “Ta nói cho ngươi biết, ở trong thành Kiến Dương này, bản công tử chính là vương pháp, lời nói của bản công tử chính là pháp luật hữu hiệu nhất! Ở trong thành Kiến Dương này, không một ai dám đắc tội với bản công tử, cho dù là thành chủ đại nhân, cũng chắc chắn không làm gì được ta!”
Vẻ mặt của Cao Thành ngông cuồng, hắn ta cười ầm lên một cách điên cuồng đến cực điểm, nói: “Bây giờ ngươi đã biết, ngươi từ chối bản công tử thì tổn thất lớn cỡ nào chưa? Có phải lúc này đang hối hận rồi hay không? Chỉ cần ngươi rời khỏi tiểu tử thối đó, lao vào trong lòng của bản công tử, thì bản công tử đảm bảo, những lời nói trước đó vẫn có hiệu quả như cũ!”
Cao Thành lại càng điên cuồng hơn, vừa cười to vừa nói với Kha Sương…
“Nằm mơ đi!”
Kha Sương tức đến sắc mặt càng thêm khó coi, nàng ôm cánh tay của Tô Tiểu Bạch, nếu không phải không dám ra tay trong thành Kiến Dương, sợ lộ ra yêu khí khiến cường giả tu hành ở thành Kiến Dương phát hiện ra, thì hiện tại nàng dám đảm bảo, sẽ cho thằng cha này một quyền.
Lần đầu tiên, Kha Sương phát hiện ra, vậy mà lại có loại người đáng ghét đến như vậy!
“Được!”
Cao Thành nghe vậy thì cười một tiếng dữ tợn, trên gương mặt tràn đầy vẻ hung dữ, hắn ta vung tay, nói: “Được lắm, bản công tử thích loại phụ nữ mạnh bạo như ngươi, đợi bản công tử giết tiểu tử thối này, rồi xem ngươi ở trên giường, liệu có mạnh bạo như bây giờ hay không? Lên cho ta, đánh mạnh vào! Trực tiếp đánh chết tiểu tử đó cho ta!”
Đám đàn ông cường tráng đó đã chuẩn bị xong rồi, thấy Cao Thành định đánh chết tiểu tử này, những tùy tùng đó nhao nhao xông lên.
Kha Sương thấy thế, lập tức không nhịn được mà định tiến lên ra tay với những người đàn ông đó, rồi dạy cho Cao Thành một bài học!
Dù sao thì chuyện này cũng xem như do bản thân mình khơi ra, cho dù hậu quả thế nào, không ra tay dạy dỗ một trận cho ra trò, thì cơn giận trong lòng nàng không có cách nào tiêu tan.
Nhưng nàng vừa định ra tay, thì lại bị Tô Tiểu Bạch kéo lại.
Nàng quay đầu, liếc mắt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ và khó hiểu, chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn bình tĩnh, mở miệng nói một cách thản nhiên: “Ngươi ở bên cạnh chờ đi.”
Giọng nói vừa mới dứt, Tô Tiểu Bạch đã sải bước tiến