Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1163


trước sau



Lúc này, trên bầu trời vốn đang trong xanh vạn dặm, lại đột nhiên xuất hiện mây đen rợp trời.

Sấm sét đáng sợ đang chớp động không ngừng trong đám mây đen đó, tia chớp thô to như cánh tay trẻ con, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, như thể muốn hủy diệt thế giới này vậy!
Loại thời tiết đột nhiên thay đổi lớn này, khiến toàn bộ dân chúng trong thành Kiến Dương không tự chủ được mà nhìn lên bầu trời đó.
Nhìn thấy tia chớp lập lòe khủng khiếp, sắc mặt của những dân chúng đó thay đổi, vội vàng kêu lớn lên.
“Mau, sắp xảy ra chuyện lớn rồi, mau về nhà trốn thôi!”
“Lẽ nào yêu quái ở Vạn Yêu sơn tới tấn công thành Kiến Dương rồi!”
“Ôi! Chạy mau, không chạy nữa thì sẽ bị tia sét bổ trúng đấy!”
Dân chúng kêu lên kinh hoàng, nhao nhao chạy về nhà của mình.
Lúc này, một con dơi với hình thể khổng lồ xuất hiện trên bầu trời!
Con dơi có hình dáng to lớn giống như một ngọn núi lớn, cả người từ trên xuống dưới giải phóng ra nguồn sức mạnh khủng khiếp, vừa xuất hiện, trên cơ thể đã tản ra uy áp đáng sợ, trong nháy mắt đã làm rung chuyển toàn bộ nhà cửa xung quanh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người dân trên đường đã sớm dứt khoát bỏ chạy, bằng không lần này sẽ khiến dân chúng trong thành Kiến Dương thương vong nặng nề!
Kha Sương đang vùi đầu vào đối phó với những món ăn ngon trên bàn một cách nghiêm túc, cũng phát hiện ra chuyện không thích hợp.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ mờ mịt, trong tiếng sấm chớp vang dội, con dơi to lớn đó đang vù vù sà xuống.
“Ối… tướng công, đó là… đó là thứ gì vậy?”
Kha Sương không hề nghĩ ngợi, mà vất bỏ đồ ăn ngon nàng thích nhất, trực tiếp nép vào trong lòng của Tô Tiểu Bạch, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và hoang mang, nhìn về phía bóng hình trên bầu trời đó.
“Một con dơi, là tới chỗ nàng đấy.”
Tô Tiểu Bạch nhìn thấy Kha Sương kinh hoàng như vậy, lập tức nhếch khóe miệng, không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm, hứng thú bảo: “Xem ra nàng rước phải không ít phiền phức đâu.”
“Ta không có, không có mà, tướng công, chàng nói dối!”
Kha Sương nghe vậy thì bĩu môi, đáp với vẻ mặt oan ức: “Ta mới không thèm đi chọc một thứ xấu xí như vậy, ở Thanh Khâu chỉ có hồ ly ưa nhìn xinh đẹp, sẽ không có loại dơi xấu xí này đâu.”
“Cái miệng của tiểu nha đầu này thật lươn lẹo, vậy mà lại dám chế nhạo lão phu!”
Tô Tiểu Bạch còn chưa lên tiếng, thì con dơi trên bầu trời đó đã phát ra giọng nói già nua.
“Hừ! Hôm nay lão phu phải bắt ngươi đi, cho ngươi biết sự lợi hại của bản tọa!”
Trong lời nói, có sóng âm khủng khiếp tản ra, nhà cửa xung quanh lập tức nổ tung, ngay cả không gian cũng chấn động không ngừng trong sóng âm chói tai khủng khiếp này.
Nếu không phải Tiên Huệ Đức này được linh lực mà Tô Tiểu Bạch giải phóng ra bảo vệ, thì chỉ sợ đã sớm đi theo bước chân của những ngôi nhà khác ở xung quanh, hóa thành một đống bột phấn rồi!
Kha Sương nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, ôm chặt Tô Tiểu Bạch.

Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn về phía con dơi một cách dữ tợn, nói: “Ta không sợ ngươi đâu nhé, tướng công của ta siêu lợi hại!”
“Con nhãi ranh, lão phu xem ngươi còn mạnh miệng thế nào!”
Con dơi khổng lồ đó nghe vậy, sắc mặt tức đến biến đổi, lập tức cười lạnh một tiếng, móng vuốt to lớn đột nhiên bổ mạnh xuống.
Tiếng xé gió vù vù lập tức vang lên.
Mà trên móng vuốt lớn đó lóe lên tia sắc bén lạnh lùng, nếu một vuốt này cào trúng, chắc chắn sẽ mổ nát bụng Kha Sương.


Nhưng mục tiêu của một đòn này lại hoàn toàn không phải là nàng, mà là Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch thấy thế, chỉ cười lạnh một tiếng, hai chân giậm xuống, cả người hóa thành một đường sáng vàng.

Trong nháy mắt hắn đã vọt ra khỏi Tiên Huệ Đức, trực tiếp đứng trên bầu trời.

Mà Kha Sương ở trong lòng hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nàng trốn trong lòng hắn, vẻ mặt ngơ ngác.
“Lão dơi già ra tay nặng thật.”
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, tửu lâu Tiên Huệ Đức đó trực tiếp bị cào thành bụi phấn dưới một vuốt của lão dơi già, Tô Tiểu Bạch nhìn tình trạng dưới chân, lạnh lùng mở miệng bảo.
“Ngươi chính là người đã phái mấy tiểu yêu muốn bắt Kha nhi đi trước đó…”
Nói đến đây, Tô Tiểu Bạch nhướn mày, hình như đã quên mất người này tên là gì.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, mới bừng tỉnh, bảo: “Thị Huyết Ma Bức, hình như là cái tên này.”
“Hừ! Tiểu tử đã biết tên của bản tọa, còn không mau thả tiểu hồ ly trong lòng ngươi ra, giao cho lão phu.”
Thị Huyết Ma Bức cười lạnh một

tiếng, trong đôi mắt hơi híp lại hiện ra những tia sáng nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào hắn và bảo: “Nếu như vậy, lão phu còn có thể cho ngươi giữ lại toàn thây!”
“Nực cười, nơi này là thành Kiến Dương, cũng không phải là Vạn Yêu sơn ngươi, ở nơi này uy hiếp ta, lẽ nào ngươi không sợ cường giả Độ Kiếp trong thành Kiến Dương chạy tới đây sao?” Tô Tiểu Bạch thì lại đáp với vẻ mặt khinh thường.
“Bản tọa xuất hiện ở nơi này lâu như vậy rồi, nếu như đám người Triệu Thiên muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi!”
Thị Huyết Ma Bức cười lạnh một tiếng, đã sớm nhìn rõ tình hình rồi.
“Hiện giờ đám người Triệu Thiên đang khoanh tay đứng nhìn, rất có khả năng chính là muốn mượn tay của bản tọa giết ngươi đấy! Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo và ngông cuồng như vậy, cho nên đừng phí lời nữa, hôm nay bản tọa nhất định phải giết ngươi!”
Thị Huyết Ma Bức cười lạnh một tiếng với vẻ mặt dữ tợn, lập tức rống to một tiếng, mở rộng đôi cánh rồi sà xuống đất.

Hai móng vuốt sắc bén xẹt ngang bầu trời, tốc độ vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người, vọt thẳng tới trước mặt Tô Tiểu Bạch, rồi vung từng vuốt tới.
Giống như Thị Huyết Ma Bức dự đoán, đám người Triệu Thiên vốn định tự mình ra tay để giết chết Tô Tiểu Bạch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đã có thể cho Hoài Dương vương một lời giải thích, lại còn có thể có được ba kiện tiên khí trên người Tô Tiểu Bạch, vậy là một mũi tên trúng hai con chim nhạn còn gì.
Nhưng ngay khi ba người đang định ra tay, thì lại phát hiện ra đại trận ở thành Kiến Dương chấn động, là có người lẻn vào!
Người có thể lẻn vào thành Kiến Dương dưới sự bảo vệ của đại trận thành Liến Dương, ít nhất cũng phải là Độ Kiếp hậu kỳ! Mà người có loại năng lực này, vùng với động cơ này, chỉ có mấy Yêu vương Độ Kiếp ở trên Vạn Yêu sơn đó!
Tuy rằng không biết lần này là Yêu vương nào tới, nhưng đối với đám người Triệu Thiên mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.

Chỉ cần Yêu vương này tới nhằm vào Tô Tiểu Bạch, thì bọn họ bằng lòng ngồi không hưởng lộc!
Không cần ra tay, mà vẫn có thể giết được Tô Tiểu Bạch, lại còn có thể có được ba kiện tiên khí đó… vậy sao lại không làm?
Thậm chí cuối cùng, sau khi Tô Tiểu Bạch và tên Yêu vương này hai bên tương tàn, mấy người bọn họ có thể ra tay giết luôn cả hai!
Trăm cái lợi mà chẳng có lấy một hại!
“Nghĩ cho kỹ đi lão dơi già!”
Kha Sương ở trong lòng có hơi hoảng loạn, dù sao thì hắn ta cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, Yêu vương trên Vạn Yêu sơn.
Tô Tiểu Bạch duỗi tay vỗ về nàng, nói lời trấn an.
“Đám người Triệu Thiên không ra tay không có nghĩa ta sẽ bỏ qua cho ngươi, bọn họ chỉ muốn nghêu cò tranh đấu, sau đó ngư ông đắc lợi.”
“Vậy thì đã sao, bản tọa chỉ cần giết được ngươi, rồi dẫn con nhóc đó chạy trốn, đại trận thành Kiến Dương này và đám người Triệu Thiên hoàn toàn không thể ngăn cản được bản tọa!”
Thị Huyết Ma Bức thì bại hoàn toàn không coi Triệu Thiên và đại trận của tòa thành Kiến Dương này ra gì, hắn ta cười lạnh một tiếng, hai móng vuốt đột nhiên phóng tới!
Tô Tiểu Bạch nhướn mày, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ, khiến cho một vuốt đầy khí thế này của Thị Huyết Ma Bức vồ hụt.
Trong lòng Thị Huyết Ma Bức cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang ôm Kha Sương, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở nơi đó.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện