Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1183


trước sau



Vẻ mặt của Kha Chấn Thiên dữ tợn, cả người từ trên xuống dưới tản ra khí tức tàn bạo.
"Luyện hóa nó, thì có thể có được toàn bộ truyền thừa của Cửu Vỹ Thiên Hồ.”
"Phụ thân, Sương nhi đã về rồi đây ạ!"
Nhưng ngay đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền tới giọng nói trong trẻo và vui vẻ của Kha Sương!
"Trời cũng giúp ta, di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ là của ta!"
Trong lòng thì thầm một tiếng, trên gương mặt của Kha Chấn Thiên lại thay đổi, bước ra bên ngoài với vẻ dịu dàng, tươi cười.
Kha Sương kéo Tô Tiểu Bạch đi vào trong đại điện, trong đại điện tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Ngay khi Kha Sương đang mang vẻ mặt nghi ngờ: "Không phải Thẩm bà bà nói phụ thân đang ở trong đại điện hay sao? Sao lại chẳng có ai vậy?"
"Sương nhi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, phụ thân lo lắng chết mất!"
Ngay đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên, những ngọn nến được bày khắp nơi trong đại điện cũng không gió mà tự bùng cháy.

Ánh nến chiếu rọi tòa đại điện này, Kha Chấn Thiên xuất hiện trước mặt Kha Sương với vẻ mặt dịu dàng và tươi cười.
"Phụ thân!"
Nhìn thấy hắn ta, Kha sương gọi với vẻ mặt mừng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cuối cùng cũng trở về rồi, ta biết Sương nhi ngươi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Kha Chấn Thiên cũng mang vẻ mặt tươi cười, mà sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Bạch ở bên cạnh Kha Sương, hắn ta nhướn mày, có hơi nghi ngờ, hỏi.
"Sương nhi, đây là..."
Kha Sương cũng không để ý tới trong mắt Kha Chấn Thiên lóe lên một tia sáng quỷ dị rồi biến mất, mà vẫn vui vẻ, kéo Tô Tiểu Bạch tới giới thiệu.
"Phụ thân, Tiểu Bạch ca ca đã cứu con, hơn nữa còn cứu cả tỷ tỷ nữa!"
Sau đó, Kha Sương nói những chuyện đã trải qua ra, nhưng nàng vẫn giấu chuyện Tô Tiểu Bạch đã giết chết Thị Huyết Ma Bức và ba người Triệu Thiên ở thành Kiến Dương.
Nghe vậy, ánh mắt của Kha Chấn Thiên lập lòe, trong mắt lóe lên vẻ soi xét và đề phòng rồi chợt tắt, sau đó nói với vẻ mặt tươi cười.
"Hóa ra là tiểu hữu đã cứu Sương nhi và Tuyết nhi, lão phu thay Tuyết nhi và Sương nhi cảm ơn ân cứu mạng của tiểu hữu!"
"Không cần khách sáo."
Tô Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, nói với vẻ cười như không cười.
Kha Chấn Thiên cười ha ha, sau đó ánh mắt lóe lên, phất tay bảo.
"Nếu tiểu hữu đã tới Thanh Khâu làm khách, vậy làm sao bản tọa có thể không đãi khách chu toàn được.

Như vậy đi, mời tiểu hữu ở lại dùng bữa, sau khi thưởng thức đồ ăn ngon ở Thanh Khâu ta, rồi hãy rời đi."
Tuy lời nói này khách sáo nhiệt tình, nhưng Tô Tiểu Bạch lại có thể cảm giác được, Kha Chấn Thiên đang đuổi người!
Hắn ta muốn đuổi Tô Tiểu Bạch ra khỏi Thanh Khâu.
"Phụ thân, Sương nhi đang định giữ Tiểu Bạch ca ca ở lại vài ngày..."
Kha Sương nghe vậy, lại mở miệng nói một cách đơn thuần.
"Hơn nữa đất ở Thanh Khâu rất lớn, Sương nhi muốn dẫn Tiểu Bạch ca ca đi dạo một chút, còn có thể gặp Tuyết nhi tỷ tỷ nữa!"
Nói xong, Kha Sương vẫn chưa để ý thấy sắc mặt của Kha Chấn Thiên có hơi khó coi, còn định mở miệng...
...
Nhưng lại bị hắn ta phất tay cắt ngang, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc.
"Vạn Yêu sơn đang như hổ đói rình mồi, trong khoảng thời gian ngắn Thanh Khâu không có cách nào giữ khách được."
"Nhưng thưa phụ thân..."
Sương nhi nghe vậy, sắc mặt thay đổi, gương mặt nhỏ nhăn lại vô cùng tủi thân, đang định mở miệng nói.
Nhưng không đợi nàng nói chuyện, Kha Chấn Thiên đã vung tay cắt lời.
"Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi!"
Nói xong, Kha Chấn Thiên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bạch chằm chằm, rồi xoay người rời đi, chỉ để lại Kha Sương dựa vào trong lòng của Tô Tiểu Bạch với vẻ mặt vô cùng tủi thân, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, trong đại điện.
"Yên tâm đi, chỉ cần nàng không muốn để ta đi, thì không ai có cách khiến ta rời khỏi nơi này."

Tô Tiểu Bạch thấy thế, duỗi tay gạt nước trên trên gò má của Kha Sương, rồi an ủi.
"Nhưng...!sao phụ thân có thể giống như biến thành một người khác như vậy...!trước đây người không phải là người như vậy..."
Kha Sương dựa vào lòng Tô Tiểu Bạch khóc thút thít, nói một cách vô cùng uất ức.
"Thật sao?"
Ánh mắt của Tô Tiểu Bạch lóe lên, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mà lúc này, Kha Chấn Thiên sau khi bỏ lại hai người Tô Tiểu Bạch và Kha Sương, trực tiếp rời đi, lại mang vẻ mặt u ám.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này, khi bên ngoài di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ đang truyền tới trận ồn ào huyên náo.

Vậy mà

Kha Sương lại dẫn một tu hành giả nhân loại trở về.

Một khi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào đó, vậy thì kế hoạch mấy chục năm nay, sẽ hoàn toàn đổ sông đổ bể.
Kha Chấn Thiên tuyệt đối không cho phép có loại tình huống này xuất hiện, bất cứ một chút chuyện bất ngờ nào đều sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước.
"Mình đã đợi nhiều năm như vậy, sắp có thể mở di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ, nhận được bảo bối mà lão tổ tông để lại, chỉ cần luyện hóa...!chỉ cần luyện hóa, thì tất cả đều là của mình!"
Đôi mắt của hắn ta đỏ ngầu, lầm bầm bảo như thể phát điên.
"Bây giờ kẻ nào dám ngăn cản ta, chỉ có một con đường chết!"
Chỉ cần có thể nhận được mọi thứ để lại trong di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ, vậy thì Kha Chấn Thiên hắn ta có thể tái tạo lại uy danh của bộ tộc Thanh Khâu! Xây dựng lại Hồ tộc Thanh Khâu.

Mà hắn ta cũng có thể nhảy vọt, đột phá Độ Kiếp đỉnh cấp, bước chân vào cảnh giới thần tiên!
Đôi mắt của Kha Chấn Thiên lóe lên, hai bàn tay siết chặt lại!
Trong đại điện, Tô Tiểu Bạch an ủi Kha Sương một hồi, cuối cùng cũng khiến nàng ngừng rơi nước mắt.
"Cũng không biết tỷ tỷ hiện giờ đang ở đâu...?"
Nàng dựa vào lòng hắn, vẫn có chút tủi thân như cũ, cái miệng nhỏ trơn tuột.
"Ở ngay trong tòa đại điện đó phía sau."
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, mỉm cười đáp.
"Hả?"
Kha Sương ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, nói với vẻ mặt mơ hồ.
"Tiểu Bạch ca ca, sao chàng lại biết? Lẽ nào trước đây chàng đã từng tới Thanh Khâu rồi sao?"
"Nghĩ cái gì thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Bạch trợn trắng mắt, duỗi tay gõ lên đầu nàng.
"Chẳng qua là ta dùng thần thức quét qua, trùng hợp phát hiện ra mà thôi."
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng tướng công chàng đã từng tới Thanh Khâu rồi cơ."
Nghe vậy, Kha Sương cười hì hì, có hơi ngại ngùng, sau đó lại kéo Tô Tiểu Bạch, vội vàng bảo.
"Vậy chúng ta còn đợi gì nữa, mau qua đó gặp tỷ tỷ thôi, nếu tỷ tỷ nhìn thấy tướng công chàng, nhất định cũng sẽ vô cùng vui mừng!"
Tô Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, để mặc Kha Sương kéo hắn, đi ra khỏi đại điện, tiến về tòa viện tử ở phía sau đó.
Hai người rất nhanh đã tới trước căn phòng.
Kha Sương kích động, định đi lên gõ cửa, nhưng bước được nửa bước lại "binh" một tiếng, đụng vào một bức tường trong suốt.
"Trận pháp."
Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt đầy đầu của Kha Sương, Tô Tiểu Bạch nhắc nhở.
"Sao có thể thế được, tại sao ở đây lại có trận pháp được?"
Kha Sương duỗi tay với vẻ nghi ngờ khó hiểu, quả nhiên đụng phải một quầng sáng trong suốt ở phía trước, lúc này mới hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
"Tỷ tỷ bị giam ở bên trong sao? Nhưng mà, tướng công, nếu nơi này có bày đại trạn, vậy làm sao chúng ta tiến vào thăm tỷ tỷ được?"
Đối diện với trận pháp này, Kha Sương không có ý kiến, nên nhìn hắn với vẻ cầu cứu.
Có thể thiết lập trận pháp ở này, không phải từ bàn tay của Kha Chấn Thiên thì cũng là hắn ta ra lệnh cho bày trận pháp ở nơi đây.

Nếu không có mệnh lệnh của hắn ta, Hồ tộc Thanh Khâu không có người nào dám mở pháp trận.
"Đơn giản, ta dẫn nàng tiến vào."
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì chỉ cười nhạt, nắm bàn tay của Kha Sương, bước về phía trước, xuyên qua trận pháp đó.
"Tướng công, cẩn thận!"
Kha Sương thấy thế, vội vàng mở miệng nhắc nhở.

Nhưng ngay sau đó, chuyện xảy ra trước mắt lại khiến nàng vô cùng kinh ngạc!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện