Vẻ mặt của Kha Chấn Thiên dữ tợn, cả người từ trên xuống dưới tản ra khí tức tàn bạo.
"Luyện hóa nó, thì có thể có được toàn bộ truyền thừa của Cửu Vỹ Thiên Hồ.”
"Phụ thân, Sương nhi đã về rồi đây ạ!"
Nhưng ngay đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền tới giọng nói trong trẻo và vui vẻ của Kha Sương!
"Trời cũng giúp ta, di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ là của ta!"
Trong lòng thì thầm một tiếng, trên gương mặt của Kha Chấn Thiên lại thay đổi, bước ra bên ngoài với vẻ dịu dàng, tươi cười.
Kha Sương kéo Tô Tiểu Bạch đi vào trong đại điện, trong đại điện tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Ngay khi Kha Sương đang mang vẻ mặt nghi ngờ: "Không phải Thẩm bà bà nói phụ thân đang ở trong đại điện hay sao? Sao lại chẳng có ai vậy?"
"Sương nhi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, phụ thân lo lắng chết mất!"
Ngay đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên, những ngọn nến được bày khắp nơi trong đại điện cũng không gió mà tự bùng cháy.
Ánh nến chiếu rọi tòa đại điện này, Kha Chấn Thiên xuất hiện trước mặt Kha Sương với vẻ mặt dịu dàng và tươi cười.
"Phụ thân!"
Nhìn thấy hắn ta, Kha sương gọi với vẻ mặt mừng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cuối cùng cũng trở về rồi, ta biết Sương nhi ngươi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Kha Chấn Thiên cũng mang vẻ mặt tươi cười, mà sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Bạch ở bên cạnh Kha Sương, hắn ta nhướn mày, có hơi nghi ngờ, hỏi.
"Sương nhi, đây là..."
Kha Sương cũng không để ý tới trong mắt Kha Chấn Thiên lóe lên một tia sáng quỷ dị rồi biến mất, mà vẫn vui vẻ, kéo Tô Tiểu Bạch tới giới thiệu.
"Phụ thân, Tiểu Bạch ca ca đã cứu con, hơn nữa còn cứu cả tỷ tỷ nữa!"
Sau đó, Kha Sương nói những chuyện đã trải qua ra, nhưng nàng vẫn giấu chuyện Tô Tiểu Bạch đã giết chết Thị Huyết Ma Bức và ba người Triệu Thiên ở thành Kiến Dương.
Nghe vậy, ánh mắt của Kha Chấn Thiên lập lòe, trong mắt lóe lên vẻ soi xét và đề phòng rồi chợt tắt, sau đó nói với vẻ mặt tươi cười.
"Hóa ra là tiểu hữu đã cứu Sương nhi và Tuyết nhi, lão phu thay Tuyết nhi và Sương nhi cảm ơn ân cứu mạng của tiểu hữu!"
"Không cần khách sáo."
Tô Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, nói với vẻ cười như không cười.
Kha Chấn Thiên cười ha ha, sau đó ánh mắt lóe lên, phất tay bảo.
"Nếu tiểu hữu đã tới Thanh Khâu làm khách, vậy làm sao bản tọa có thể không đãi khách chu toàn được.
Như vậy đi, mời tiểu hữu ở lại dùng bữa, sau khi thưởng thức đồ ăn ngon ở Thanh Khâu ta, rồi hãy rời đi."
Tuy lời nói này khách sáo nhiệt tình, nhưng Tô Tiểu Bạch lại có thể cảm giác được, Kha Chấn Thiên đang đuổi người!
Hắn ta muốn đuổi Tô Tiểu Bạch ra khỏi Thanh Khâu.
"Phụ thân, Sương nhi đang định giữ Tiểu Bạch ca ca ở lại vài ngày..."
Kha Sương nghe vậy, lại mở miệng nói một cách đơn thuần.
"Hơn nữa đất ở Thanh Khâu rất lớn, Sương nhi muốn dẫn Tiểu Bạch ca ca đi dạo một chút, còn có thể gặp Tuyết nhi tỷ tỷ nữa!"
Nói xong, Kha Sương vẫn chưa để ý thấy sắc mặt của Kha Chấn Thiên có hơi khó coi, còn định mở miệng...
...
Nhưng lại bị hắn ta phất tay cắt ngang, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc.
"Vạn Yêu sơn đang như hổ đói rình mồi, trong khoảng thời gian ngắn Thanh Khâu không có cách nào giữ khách được."
"Nhưng thưa phụ thân..."
Sương nhi nghe vậy, sắc mặt thay đổi, gương mặt nhỏ nhăn lại vô cùng tủi thân, đang định mở miệng nói.
Nhưng không đợi nàng nói chuyện, Kha Chấn Thiên đã vung tay cắt lời.
"Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi!"
Nói xong, Kha Chấn Thiên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bạch chằm chằm, rồi xoay người rời đi, chỉ để lại Kha Sương dựa vào trong lòng của Tô Tiểu Bạch với vẻ mặt vô cùng tủi thân, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, trong đại điện.
"Yên tâm đi, chỉ cần nàng không muốn để ta đi, thì không ai có cách khiến ta rời khỏi nơi này."
Tô Tiểu Bạch thấy thế, duỗi tay gạt nước trên trên gò má của Kha Sương, rồi an ủi.
"Nhưng...!sao phụ thân có thể giống như biến thành một người khác như vậy...!trước đây người không phải là người như vậy..."
Kha Sương dựa vào lòng Tô Tiểu Bạch khóc thút thít, nói một cách vô cùng uất ức.
"Thật sao?"
Ánh mắt của Tô Tiểu Bạch lóe lên, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mà lúc này, Kha Chấn Thiên sau khi bỏ lại hai người Tô Tiểu Bạch và Kha Sương, trực tiếp rời đi, lại mang vẻ mặt u ám.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này, khi bên ngoài di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ đang truyền tới trận ồn ào huyên náo.
Vậy mà