Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1196


trước sau



Ầm!
Hai móng vuốt màu vàng đất đột nhiên nổ tung, hóa thành những mảnh vụn, tản đi theo gió về phía xa.
Phụt, một ngụm máu tươi phun ra, Xuyên Thiên Giáp ngửa đầu lên, rồi ngã xuống.

Trước mắt hắn ta, vẻ mặt bình tĩnh của Tô Tiểu Bạch lóe lên rồi biến mất, sau đó chính là bầu trời trong xanh đó.
Yêu vương Xuyên Thiên Giáp dứt khí bỏ mình.
“Không!”
Dư Hoàng hóa thành một con rắn chín đầu khổng lồ, chín cái đầu to lớn đồng thời há cái miệng to như bồn máu, gầm lên đầy tức giận, dữ tợn và điên cuồng, nhưng vẫn nhìn thấy thi thể nằm trong vũng máu của Xuyên Thiên Giáp như cũ.
Chín cái đầu nổi cơn thịnh nộ, cơ thể không ngừng giãy dụa, cái đuôi to đột nhiên quất về phía Tô Tiểu Bạch!
“Ta phải giết ngươi! Con người gian xảo, ngươi đáng chết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng gầm tức giận, dữ tợn và tàn bạo vang vọng khắp toàn bộ trời đất, dưới cơ thể khổng lồ đang vặn vẹo đó, trong tiểu thế giới Thanh Khâu, núi lở đất sụp, biến thành một đống hỗn loạn.
Cơn gió lớn khủng khiếp rít gào, như thể một ngọn núi khổng lồ, đè mạnh xuống đầu của Tô Tiểu Bạch!
Tô Tiểu Bạch ngửa đầu lên nhìn vào lớp vảy dày đặc trên cơ thể to lớn tựa như một chiếc áo giáp đó, chỉ thấy đôi mắt của hắn hơi híp lại, trong mắt có tia sáng màu vàng tỏa ra, ngay sau đó, tia sáng màu vàng đột nhiên bắn ra ngoài, hình thành hai cột sáng màu vàng trong không trung.

Cột sáng này có tốc độ cực nhanh, trong đó ẩn chứa linh lực khủng khiếp, đột nhiên va chạm với cơ thể khổng lồ trên bầu trời đó.
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội trong nháy mắt đã bùng phát trên cơ thể to lớn của Dư Hoàng!
Trong phút chốc, vảy trên cơ thể khổng lồ đó văng tứ tung dưới cột sáng màu vàng, máu tươi nhiễu ra!
Ầm!
Lại một vụ nổ nữa sâu hơn, đánh ra hai vết thương.
Cơn đau đỡn dữ dội trong nháy mắt truyền vào trong đầu của Dư Hoàng, chín cái đầu to lớn không ngừng lắc lư, há cái miệng to như bồn máu, phát ra tiếng kêu thê thảm, chỉ thấy hai cột sáng vàng nổ tung, máu tươi đầm đìa, thậm chí xuất hiện vết thương chân không bằng máu thịt.

Cơ thể kiên cố đến cực điểm đó, vậy mà lại nổ ra hai vết thương xuyên thấu, thậm chí có những khúc xương rơi xuống từ giữa không trung!
Cơn đau đớn dữ dội khiến Dư Hoàng càng thêm tức giận và điên cuồng, không ngừng phát ra tiếng kêu chói tai, sóng xung kích lan rộng ra khắp bốn phương một cách mãnh liệt.
Grào!
Tiếng gào tức tối vang lên từ chín cái đầu to lớn, chúng đột nhiên há ra, ngọn lửa, chất độc và những cột sáng khủng khiếp, đột nhiên đập về phía Tô Tiểu Bạch!
Những đòn công kích không hề có quy tắc, không có cách nào phối hợp với nhau, xem ra Dư Hoàng dưới trạng thái điên cuồng và tức giận, đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết không ngừng tấn công, muốn giết chết Tô Tiểu Bạch.
Nếu chúng còn có một chút quy tắc, có thể phối hợp tấn công với nhau, vậy xem như còn có chút thú vị, nhưng tấn công loạn xạ như vậy, trong mắt của Tô Tiểu Bạch lại lộ ra rất nhiều sơ hở, hoàn toàn không gợi lên được một chút hứng thú gì, lại thêm Kha Chấn Thiên đã bắt hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương đi, dựa theo suy đoán của hắn, Kha Chấn Thiên chắc chắn đã tới di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ.

Mà thân là chìa khóa, hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương, không biết sẽ phải đối mặt với kết cục thế nào!
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Bạch lại càng không còn suy nghĩ lãng phí thời gian ở đây với Dư Hoàng, hắn lập tức thuận tay vung một cái, một đường kiếm quang sắc bén xuyên thủng tầng mây!

Đường kiếm quang này đột nhiên vọt thẳng lên, trong nháy mắt hóa thành một kiếm mang sắc bén, to như một tòa nhà, vọt vào tầng may, rồi lập tức bắn ra ngoài, chém thẳng vào biển lửa ngút trời và chất độc!
Ầm!
Kiếm quang sắc bén bắn tới, trực tiếp đập tan toàn bộ biển lửa ngút trời, chất độc và những cột sáng, chúng không có một chút lực chống đỡ nào, hóa thành những đường lưu quang, bay tán loạn ra bốn phía!
Tiếp sau đó, kiếm quang sắc bén đó với xu thế không gì địch nổi, chém thẳng về phía chín cá đầu rắn đó!
Chín cái đầu rắn rơi vào trong điên cuồng và hung tàn, đã sớm mất đi lý trí, đối mặt với kiếm quang khủng khiếp, vậy mà lại chẳng thèm trốn tránh, vặn vẹo cơ thể to lớn, trực tiếp nghênh đón, xem ra vẫn còn muốn dùng cơ thể to lớn này để chặn đường kiếm quang kia lại!
Nhưng ngay

sau đó, kiếm quang đột nhiên đứng trên cơ thể khổng lồ của chín cái đầu rắn.

Trên cơ thể to lớn, phủ đầy vảy chi chít như bộ áp giáp vốn kiên cố đến cực điểm, pháp bảo bình thường đừng hòng đả thương được lớp vảy này dù một chút ít.
Nhưng dưới kiếm quang sắc bén, lớp vảy trên cơ thể rắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa hừng hực, dưới ngọn lửa, lớp vảy trong nháy mắt đã bị kiếm quang sắc bén đó chém nát vụn!
Sau đó, kiếm quang to lớn đó xuyên mạnh qua cơ thể rắn, nổ ầm ầm!
Nửa cơ thể rắn bị nổ bét nhè, máu thịt màu đỏ như máu và xương cốt nát vụn thành cặn bã, bởi vì cú nổ dữ dội, mà phi kiếm bay ra bốn phía.
Toàn bộ Thanh Khâu giống như đổ một cơn mưa thịt rắn!
Grào!
Tiếng kêu thảm thiết đầy dữ tợn, thảm thiết và đau đớn phát ra từ trong miệng của chín cái đầu đó.
Dư Hoàng bị trọng thương, nửa thân dưới đã bị nát vụn, chỉ còn thừa lại nửa người trên, gào lên điên cuồng và đau đớn, hắn ta ngã xuống mặt đất, không ngừng giãy giụa vặn vẹo.
“Thế mà vẫn chưa chết, quả nhiên là lực sinh mệnh rất mạnh mẽ!”
Nhìn thấy cơ thể rắn to lớn đó, trong lúc vùng vẫy đã khua nát những ngọn núi, đập vỡ những dòng sông, Tô Tiểu Bạch gật đầu lầm bầm.
“Nếu ngươi đã đau đớn như vậy, bản tọa sẽ giải thoát cho ngươi.”
Nói xong, hắn lại thuận tay vung một cái, một tiếng keng vang lên, kiếm quang bay vọt lên trời, trong nháy mắt đã xẹt qua bầu trời bao la!
Soạt!
Kiếm quang sắc bén đến cực điểm, xuyên thủng chín cái đầu rắn với tốc độ cực nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó, Dư Hoàng kêu lên thảm thiết, điên cuồng và đau đớn đến cực điểm.
Chín cái đầu khổng lồ lại rớt khỏi cổ, giống như quả cầu phóng to gấp mấy lần, lăn lông lốc đi, chỉ để lại vết máu màu đỏ thẫm.
Yêu vương thứ tư trên Vạn Yêu sơn cũng chôn thây trong tay của Tô Tiểu Bạch.
Hắn tùy tiện trở tay, trường kiếm biến mất, không thèm liếc mắt nhìn cơ thể to lớn chín đầu rắn đó lấy một lần, mà quay người bay vút lên trời, hóa thành một đường lưu quang, rồi biến mất!

“Đừng trách ta không quan tâm các ngươi, cho dù các ngươi chết, cũng là cống hiến cho Hồ tộc Thanh Khâu!”
Từ sau khi Kha Chấn Thiên rời khỏi Thanh Khâu, hắn ta không ngừng bay trên không, mở miệng lầm bầm, trên gương mặt không ngừng lóe lên vẻ đau buồn.
“Chỉ cần ta còn sống, Thanh Khâu có thể trở lại thời thượng cổ huy hoàng, ta đều vì Thanh Khâu, chỉ cần ta lấy được thứ trong di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ…”
Nói đến đây, ánh mắt của hắn ta lại càng kiên định hơn, tốc độ nhanh hơn, bay thẳng về phía xa!
Nhưng ngay đúng lúc này, đột nhiên có hai tia sáng từ trong rừng cây bên dưới vọt thẳng lên, trực tiếp chặn trước mặt Kha Chấn Thiên!
Trong lòng hắn ta cả kinh, nhìn thấy hai bóng người tràn đầy yêu khí này, trên gương mặt lộ ra vẻ đề phòng.
“Hai vị… tại sao lại chặn đường ta?”
Lúc này đang là thời khắc mau chốt để đi tới di tích Cửu Vỹ Thiên Hồ, có thể không xảy ra phiền phức gì, thì cố hết sức không để xảy ra phiền phức, cho nên tuy trong lòng Kha Chấn Thiên bực bội, vẫn mở miệng hỏi như cũ.

Dù sao thì hắn ta cũng đã cảm giác được hai bóng người trước mặt này đều là Yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ, một là hổ, một là Kim Sí đại bàng!
Nếu đối đầu với một trong hai, hắn ta còn có thể chắc phần cắt đuôi được, nhưng cả hai Yêu vương, thì hắn ta không có tự tin này.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện