Thấy Kha Sương hai mắt sáng rỡ, hưng phấn nói thì Kha Tuyết ngẩn ngơ.
Mặc dù đây là tâm tư của mình, rất muốn nói với Tô Tiểu Bạch.
Nhưng, dù sao muội muội Kha Sương mới là nữ nhân của Tô Tiểu Bạch, mà mình chỉ là kẻ đến sau.
Mặc dù Kha Sương nói ra ý nghĩ của mình.
Nhưng dù sao Kha Tuyết cũng cảm thấy Kha Sương đang thử thăm dò gì đó.
Hoặc là đang dò xét ý nghĩ của mình.
Sau khi nói xong, Kha Sương hưng phấn và vui vẻ quay đầu lại thì thấy Kha Tuyết sững sờ tại chỗ.
"Tỷ tỷ, ngươi lại nghĩ gì thế?”
Kha Sương hiếu kì hỏi.
"Sương Nhi, tỷ tỷ có lỗi với ngươi."
Kha Tuyết nghe vậy thì đôi mắt long lanh động lòng người tràn đầy vẻ áy náy, thậm chí còn muốn khóc.
"Đúng là tỷ tỷ cũng muốn ở bên Tô công tử, kể từ ngày Tô công tử cứu ta thì ta đã đem lòng yêu thương Tô công tử..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói tới đây, Kha Tuyết vội vàng đưa tay cầm tay Kha Sương nói: "Muội muội, ngươi đừng trách ta!"
"Tại sao ta phải trách tỷ tỷ?”
Kha Sương nghe vậy thì khó hiểu hỏi lại: "Đây là một chuyện tốt mà!"
"Cái này.
.
."
Kha Tuyết lắc đầu, cười khổ nói: "Ta biết muội muội đang an ủi ta, nhưng sao ta có thể tranh Tô công tử với ngươi được..."
"Không phải tranh, tỷ tỷ đứng có nói như vậy.” Nghe nói như thế, Kha Sương vội vàng cầm tay Kha Tuyết, nói: "Ta vốn không muốn rời xa tỷ tỷ, nếu làm như vậy thì ta và tỷ tỷ sẽ được ở bên nhau vĩnh viễn!" Nhưng Kha Tuyết nghe vậy thì lệ rơi đầy mặt, liên tục lắc đầu.
"Ta biết muội muội đang an ủi ta, không cần an ủi ta..."
Thấy thế, Kha Sương càng lo lắng hơn, nắm chặt tay Kha Tuyết, nghiêm túc nói.
"Tỷ tỷ, ta không có an ủi ngươi, ta thật lòng muốn ngươi cũng trở thành nữ nhân của tướng công như ta!"
"Nếu như vậy thì chúng ta sẽ không phải rời xa nhau, có thể ở bên cạnh nhau vĩnh viễn!”
Kha Tuyết khóc không thành tiếng, nghe vậy thì ngẩn đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt thành thật và lo lắng của Kha Sương thì không khỏi sững sờ, sau đó chần chờ nói: "Muội muội, ngươi nghĩ như vậy thật sao?”
"Đương nhiên là thật!"
Kha Sương sợ Kha Tuyết hiểu lầm, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Trước đó ta còn đang đâu đầu nghĩ cách làm như thế nào để không phải rời xa tỷ tỷ, bây giờ biết tỷ tỷ cũng thích tướng công, vậy thì tốt quá rồi!"
"Chỉ cần ta và tỷ tỷ đều trở thành nữ nhân của tướng công thì chúng ta có thể thực hiện lời hứa khi còn bé, ở bên nhau mạnh mẽ không rời xa!"
Nói đến đây, Kha Sương càng vui hơn, ôm lấy Kha Sương, cười tươi như hoa.
Đó là nụ cười chân thành tự tận đáy lòng, nó cũng khiến Kha Tuyết hiểu được tâm ý của Kha Sương.
Lần này, có thể ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch, lại còn không làm cho Kha Sương đau lòng, từ đây về sau hai tỷ muội có thể ở bên nhau vĩnh viễn.
Tam hỷ lâm môn khiến Kha Tuyết tươi cười rạng rỡ, vội vàng ôm lấy Kha Sương.
"Muội muội, ngươi yên tâm, sau này tỷ tỷ sẽ đối xử tốt với ngươi!”
"Ừm ta biết, tỷ tỷ vẫn luôn đối xử với ta rất tốt!"
Kha Sương gật đầu, nói.
"Các ngươi đang nói gì đó?"
Mà trong lúc hai nữ vui vẻ ôm nhau thì một giọng nói ấm áp vang lên bên cạnh hai người.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, trong nháy mắt, thân thể Kha Tuyết cứng ngắc, trong lòng thấp thỏm.
Một phần là do mới nghe được tiếng lòng của Kha Sương, vui vẻ không thôi.
Một phần là lo lắng không biết nếu mình thẳng thắng bày tỏ tâm tư của mình với Tô Tiểu Bạch thì có bị Tô Tiểu Bạch từ chối hay không?
Nghĩ như vậy, Kha Tuyết càng thêm thấp thỏm.
"Tướng công, ngươi đến rồi?" Mà Kha Sương thì hoàn toàn không lo lắng chút nào, vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, thân mật ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch, trong đôi mắt sáng long lanh tràn đầy giảo hoạt và nghịch ngợm.
"Tướng công tới đúng lúc lắm, tỷ tỷ có chuyện muốn nói với tướng công.”
"Cái gì đó?"
Nghe vậy, Tô Tiểu Bạch hơi bất