"Không phải!"
Nghe nói như thế, biết Tô Tiểu Bạch hiểu lầm, Kha Tuyết lập tức lo lắng không thôi, vội vàng đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, lo lắng nói.
"Ý ta là...!là ta muốn...!Ta muốn trở thành nữ nhân của ngươi giống như muội muội!"
Chần chờ một lát, Kha Tuyết lấy hết can đảm, hai mắt sáng quắc, nhìn Tô Tiểu Bạch nói.
"Nữ nhân của ta?"
Tô Tiểu Bạch thấy mới đầu Kha Tuyết lo lắng, sau đó lại kiên quyết thì hơi nhếch miệng lên, nở nụ cười trêu chọc.
"Ngươi có biết, muốn làm nữ nhân của ta thì phải bỏ ra cái giá gì không?”
"Cái gì?"
Vốn nghĩ câu trả lời không phải khẳng định thì cũng là phủ định, nhưng không ngờ là Tô Tiểu Bạch sẽ hỏi ngược lại mình, Kha Tuyết sửng sốt một chút, sau đó kiên quyết nói.
"Cho dù phải bỏ ra cái giá gì thì ta cũng muốn trở thành nữ nhân của ngươi!"
Cuối cùng, Kha Tuyết lại bổ sung: "Giống như muội muội!”
"Được rồi!"
Tô Tiểu Bạch thấy Kha Tuyết kiên quyết như vậy thì gật đầu một cái, cũng nghiêm mặt nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì ta chiều ý ngươi!”
Đang lo lắng thấp thỏm chờ Tô Tiểu Bạch trả lời, đột nhiên nghe Tô Tiểu Bạch nói như vậy thì lập tức kích động, trong mắt tràn đầy mừng rỡ nhìn Tô Tiểu Bạch.
Đang muốn mở miệng nói gì nhưng sau một khắc, Kha Tuyết cảm thấy thế giới trước mắt quay vòng vòng, người bị một cánh tay rắn rỏi, mạnh mẽ bế lên.
"A...!"
Lúc này Kha Tuyết thất kinh kinh hô một tiếng.
Sau một khắc, nàng phát hiện mình đang nằm trong ngực Tô Tiểu Bạch, cảm nhận lồng ngực rộng lớn hùng hậu của Tô Tiểu Bạch, Kha Tuyết đỏ mặt.
Chôn đầu trong ngực Tô Tiểu Bạch, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mà Tô Tiểu Bạch lại cười ha ha một tiếng, cất bước đi thẳng tới một căn nhà gỗ nhỏ tạm thời dựng lên sâu trong núi rừng.
Đi vào nhà gỗ nhỏ, đá cửa phòng lại, sau đó vung tay lên, một màn ánh sáng phóng lên tận trời, hoàn toàn bao phủ nhà gỗ nhỏ này trong đó.
Không có tiếng động nào vang ra được, còn ngăn cản toàn bộ ánh mắt thăm dò.
Bên trong nhà gỗ, Kha Tuyết đã đoán được chuyện sắp xảy ra, khi còn đang khẩn trương, lo lắng, bất an thì thân thể lại bay lên không.
“A…”
Sau đó nàng ngã lên giường bông mềm mại.
Khẩn trương mở to mắt, nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đã cất bước đi tới.
Chuyện này khiến cho Kha Tuyết càng thêm thẹn thùng, vội vàng nhắm mắt lại.
Kha Sương không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng nàng vẫn vô cùng hi vọng tỷ tỷ có thể được như nàng, cùng trở thành nữ nhân của tướng công.
Như vậy bọn họ có thể ở bên nhau vĩnh viễn, đứng chỗ dòng suối nhỏ mà Tô Tiểu Bạch đứng, nàng vẫn luôn chú ý đến Tô Tiểu Bạch và Kha Tuyết.
Không biết vì cái gì mà Kha Sương cũng vô cùng gấp gáp.
Không ngừng tự an ủi mình.
Chắc chắn tỷ tỷ sẽ làm được.
Chúng ta mãi mãi không rời xa nhau.
Không, là ba người vĩnh viễn không rời xa nhau.
Nhưng không lâu sau, Kha Sương liền nhìn thấy Tô Tiểu Bạch bế Kha Sương đi vào căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Thấy cảnh này, Kha Sương nhếch miệng lên, nở nụ cười.
"Ta biết, tỷ tỷ sẽ không thất bại!"
Kha Sương vui vẻ ngồi trên tảng đá, một đôi bàn chân nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn thọc vào trong suối, vui sướng đá nước như tâm tình vui vẻ của chủ nhân nó.
Trong núi rừng tĩnh mịch im ắng, chỉ có gió nhẹ thổi qua, cỏ cây lay động, phát ra tiếng rì rào.
Một mảnh tường hòa.
Mà sau một khắc, trên núi rừng phía xa xuất hiện hai tiếng xé gió!
Kha Sương đang nghịch nước thì phát hiện ra hai tiếng xé gió này, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai đạo quang mang một xám một vàng đang nhanh chóng chạy về, không lâu sau thì đã đến trên không dòng suối nhỏ này.
"Đả Lão Hổ, Đại Điểu, rốt cuộc các ngươi cũng về."
Khi nhìn thấy rõ hai thân ảnh này là hai, ánh mắt Kha Sương sáng lên nói.
"Thế nào, có phải là đem đồ