Biết Kha Tuyết là lần đầu tiên, có chút xấu hổ không muốn đi ra ngoài gặp người, thấy thế, Tô Tiểu Bạch cười nói.
"Không muốn..."
Kha Tuyết nghe vậy thì càng thêm xấu hổ, vội rúc vào trong chăn.
"Tô công tử, ngươi đi ra ngoài trước đi...!Ta...!Ta ra sau..."
Nhìn Kha Tuyết như con đà điểu, chỉ cần rút vào chăn là không cần phải đối mặt với những chuyện này, Tô Tiểu Bạch càng thấy buồn cười hơn.
Nhếch miệng lên, đưa tay vỗ vỗ lưng Kha Tuyết, nói.
"Còn gọi Tô công tử?"
"Ừm...!Tướng công..."
Trong chăn, Kha Tuyết trầm mặc một lát, sau đó mừng rỡ giọng nói.
"Được rồi, ngươi bình tĩnh một chút, ta đi ra ngoài trước."
Nghe vậy Tô Tiểu Bạch mới hài lòng gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng mở ra, sau đó bị đóng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phát ra tiếng két két.
Trong phòng, Kha Tuyết thở hào hển, thò đầu nhỏ ra khỏi chăn.
Đôi mắt đen đảo quanh, nhíu chặt mày, trong đó có mừng rỡ kích động và thẹn thùng, còn có xoắn xuýt khi không biết nên đối mặt với đám người Kha Sương như thế nào.
"Nhưng mà rốt cuộc cũng được ở bên tướng công...!quá tốt rồi..."
Nhưng nhớ lại chuyện mới làm với Tô Tiểu Bạch và danh phận đã được xác định, Kha Tuyết mặt mày hớn hở nói.
Bên ngoài phòng.
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng đứng bên cạnh Kha Sương, chờ Tô Tiểu Bạch.
Không bao lâu, nghe được tiếng cửa mở từ trong rừng vọng ra, hai yêu vội vàng là quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy Tô Tiểu Bạch cất bước từ trong phòng đi ra.
"Chủ thượng!"
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng vội vàng hành lễ, mở miệng nói.
"Ừm." Tô Tiểu Bạch nhìn thấy hai người này thì gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì, nhìn Kha Sương đang ngồi trên tảng đá.
"Tướng công..."
Kha Sương nhìn thấy Tô Tiểu Bạch, khoát tay chào hắn, nhìn lại thì chỉ thấy có mình Tô Tiểu Bạch đi ra, không thấy tỷ tỷ.
Vẻ hưng phấn và vui vẻ trên mặt chuyển thành nghi ngờ: "Tỷ tỷ đâu? Sao tỷ tỷ không đi ra?"
"Tuyết Nhi có chút thẹn thùng, còn đang ở tỏng phòng.”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì nhếch miệng lên cười nhạt một cái, nói...
Nói xong thì đi thẳng tới bên cạnh Kha Sương, nhìn cả bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, cười cười…
"Ta biết trước khi Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng đi thì ngươi lén lút nói gì đó với bọn họ, nhất định là kêu bọn họ đem ít đồ ăn ngon về cho ngươi!"
"Tỷ tỷ còn đang trong phòng..."
Chớp chớp mắt, Kha Sương nghe được câu kế tiếp của Tô Tiểu Bạch thì cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng nói.
"Không phải là cũng tiện đường sao, dù sao cũng ăn cùng nhau, tướng công ăn trước đi, ta đi gọi tỷ tỷ!"
Nói xong, Kha Sương cất bước muốn đi vào phòng.
Mà Tô Tiểu Bạch lại vội vàng đưa tay kéo Kha Sương đang muốn rời đi lại.
"Khoan hãy đi gọi Tuyết Nhi, để cho Tuyết Nhi bình tĩnh lại một chút đã, lát nữa sẽ tự đi ra."
Kha Tuyết tính tình điềm tĩnh, rất là đơn thuần.
Bây giờ lại trở thành nữ nhân của mình, hơn nữa còn là cùng một tướng công với muội muội Kha Sương, đương nhiên sẽ rất ngượng ngùng.
Dù gì cũng phải ở trong phòng một lát, bình tĩnh lại một chút, khi không còn xấu hổ nữa mới dám đi ra.
Bây giờ cho dù Kha Sương có đi tìm Tuyết Nhi thì chắc chắn Tuyết Nhi cũng sẽ không đi ra.
Cho nên Tô Tiểu Bạch giữ Kha Sương lại, không cho nàng đi quấy rầy Kha Tuyết.
Nếu không thì bây giờ Kha Tuyết nhìn thấy Kha Sương thì sẽ càng xấu hổ hơn, càng không dám đi ra.
Kha Sương ngây thơ gật đầu một cái, mặc dù trong lòng cảm thấy đây là một chuyện tốt, hai tỷ muội đều trở thành nữ nhân của Tô Tiểu Bạch.
Vì thế, hai tỷ muội cũng không phải rời xa nhau.
Hơn nữa còn có cùng một tướng công là Tô Tiểu Bạch.
Đây mới là chuyện mà nàng vui sướng nhất.
Cho nên Kha Sương hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng mặc dù nàng không hiểu được tâm tình của Kha Tuyết bây giờ, nhưng nàng rất nghe lời Tô Tiểu Bạch.
Nếu tướng công không cho nàng đi xem thì nàng sẽ ở đâu chờ tỷ tỷ đi ra.
Suy nghĩ