Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1237


trước sau



Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ chỉ vì chủ thượng hiếu kì muốn biết hai người chúng ta tu luyện Độ Kiếp Thiên Công thì đến lúc nào mới có thể đột phá Độ Kiếp đỉnh phong, đi vào cảnh giới Tiên nên mới truyền thụ Độ Kiếp Thiên Công cho hai người chúng ta...
Nghe Tô Tiểu Bạch nói như vậy, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng vốn còn mừng rỡ như điên, kích động không thôi trừng to hai mắt, khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng không thể tin và chấn kinh, chấn động như biển gầm.
Đây chính là thần công có thể làm cho người ta vượt qua thiên kiếp, đột phá Độ Kiếp đỉnh phong!
Chủ thượng lại tùy tiện truyền thụ cho bọn họ như vậy…
Nếu như bản Độ Kiếp Thiên Công này lộ ra thì sẽ khiến cho toàn thế giới nổi lên gió tanh mưa máu.
Không biết bao nhiêu môn phái vì cướp đoạt Độ Kiếp Thiên Công này mà tử thương thảm trọng, thậm chí diệt môn!
Biết được sự trân quý và mạnh mẽ của Độ Kiếp Thiên Công, Hổ Sát vội vàng cất nó.
"Chủ thượng yên tâm, ta và Kim Sí Đại Bằng sẽ chăm chú tu luyện, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của chủ thượng!"
Hắn quỳ một gối xuống, nghiêm túc nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Sí Đại Bằng cũng quỳ một gối xuống như Hổ Sát, thành khẩn, kính sợ nói.
"Kim Sí Đại Bằng sẽ không phụ kỳ vọng của chủ thượng!"
Tô Tiểu Bạch cũng không nói gì, chỉ khoát tay áo, sau đó Kim Sí Đại Bằng và Hổ Sát vội vàng xoay người rời đi.
"Tướng công, Độ Kiếp Thiên Công đó lợi hại như vậy thật sao?”
Mà bên cạnh, Kha Sương đang thưởng thức món ngon, thấy Tô Tiểu Bạch nói Độ Kiếp Thiên Công lợi hại như vậy, hơn nữa hai con Yêu Vương Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng còn mang ơn Tô Tiểu Bạch như vậy, thậm chí còn nói sẽ cố gắng tu luyện, sớm đột phá Độ Kiếp đỉnh phong, bước vào cảnh giới Tiên.
Sau khi hai con Yêu Vương mừng rỡ như điên rời đi, Kha Sương nhìn đôi đũa trong tay mình và một bàn đồ ăn.

Đột nhiên, Kha Sương cảm thấy bàn đồ ăn này không thơm nữa.
“Đương nhiên!”
Tô Tiểu Bạch thấy Kha Sương buông đũa xuống, cũng không nhấm nháp đồ ăn trên bàn nữa thì rất hiếu kì, đáp.
"Nhưng...!nhưng công pháp tu luyện lợi hại như vậy, Sương Nhi còn không có! Sau một khắc, Kha Sương sắp khóc lên."
Hai mắt đẫm lệ, nũng nịu nói.
"Sương Nhi...!thực lực của Sương Nhi vốn thấp, cảnh giới cũng kém, tướng công ngươi quá bất công, công pháp lợi hại như vậy mà không truyền cho Sương Nhi!"
Nói xong, Kha Sương càng thấy tủi thân hơn, hai mắt đỏ lên, sau đó nước mắt giàn dụa.
Thấy thế thì Tô Tiểu Bạch cũng biết, Kha Sương đang ghen tỵ.
"Sương Nhi nghĩ là ta chỉ có một quyển công pháp tu luyện là Độ Kiếp Thiên Công này đó chứ?”
Kha Sương tủi thân, trên đường đi tới, bọn họ trải qua không ít nguy hiểm kiếp nạn, nhưng mỗi một lần gặp được nguy hiểm khó khăn thì Kha Sương lại không giúp đỡn được chút nào.
Thậm chí chỉ có thể tránh sau lưng Tô Tiểu Bạch.
Chuyện này khiến Kha Sương vẫn luôn được bảo hộ trong Thanh Khâu lần đầu tiên cảm nhận được mình nhỏ yếu.
Kha Sương rất muốn mạnh lên, ít nhất khi gặp được nguy hiểm thì có thể chia sẻ, đối mặt với khó khắn với Tô Tiểu Bạch.
Mà không phải là chỉ có thể trốn ở sau lưng Tô Tiểu Bạch.
Nhất là ở di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ và khi đi ra khỏi Thâm Uyên Cốc thì gặp được đám người Tử La Tông.
Hai chuyện này khiến nàng càng thêm cảm thấy mình nhỏ yếu.

Nhưng nàng muốn mạnh lên cũng không dễ dàng gì.
Cơ sở quá kém, hơn nữa trước đây nàng cũng không cố gắng tu luyện.
Nhưng, bây giờ nàng đã rất cố gắng tu luyện.
Nhưng tướng công chỉ truyền công pháp tu luyện cho Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng.
Không phải là nàng ghen ghét Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng mà là chuyện này khiến nàng nghĩ là Tô Tiểu Bạch không xem trọng nàng.
Cho nên mới thấy tủi thân.
Khi đang thấy khó chịu thì giọng nói Tô Tiểu Bạch vang lên bên tai.
Lúc này, Kha Sương sửng sốt một chút, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn Tô

Tiểu Bạch.
Thấy Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, cưng chiều nhìn mình.
Hai mắt Kha Sương lập tức tỏa sáng, có chút không dám tin, hỏi: "Tướng công...!Ý của tướng công là...!còn công pháp tu luyện khác?”
"Đương nhiên."
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì lập tức gật đầu một cái.
"Độ Kiếp Thiên Công cũng không thích hợp cho ngươi và Tuyết Nhi tu luyện, công pháp bá đạo này thích hợp với Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng hơn."
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn lật tay một cái, một cái ngọc giản màu hồng hiện ra trong tay hắn.
"Cái này là công pháp mà ta lựa chọn, tên là Hoàng Cực Tinh La Bảo Điển, không chỉ mạnh và thâm ảo hơn Độ Kiếp Thiên Công, có thể tu luyện thẳng đến cảnh giới Vĩnh Hằng mà còn thích hợp cho ngươi và Tuyết Nhi tu luyện."
Nghe nói như thế, Kha Sương lập tức hiểu được, không phải Tô Tiểu Bạch không xem trọng nàng mà là có sắp xếp khác.
Lần này, nhìn ngọc giản trong tay Tô Tiểu Bạch, mặt Kha Sương đỏ lên, bối rối, xấu hổ.
"Tướng công...!Là...!Là Sương Nhi hiểu lầm ngươi..."
Cúi đầu, giọng Kha Sương nhỏ như mũi kêu, nói.
"Đều do Sương Nhi không tốt, tướng công đừng trách Sương Nhi!"
"Ta hiểu ý ngươi, cho nên sẽ không trách ngươi." Tô Tiểu Bạch biết Kha Sương đang nghĩ gì trong đầu, cười nói.
"Tướng công..." Kha Sương rất cảm động, ngẩng đầu lên, trong mắt có hào quang sáng chói, sau đó nỉ non một tiếng, xông vào trong ngực Tô Tiểu Bạch.
"Ta biết tướng công là tốt nhất!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôm thân thể mềm mại của Kha Sương trong ngực, Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, cười nhạt một cái, nói.
"Vậy ngươi phải tu luyện cho tốt, không được phụ lòng bản công pháp tu luyện vô thượng này!"
"Tướng công yên tâm, chắc chắn Sương Nhi sẽ chăm chú tu luyện, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt tướng công!"
Kha Sương gật đầu, tựa trong ngực Tô Tiểu Bạch, ánh mắt kiên quyết, nói.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa mà dựa vào nhau, lẳng lặng nhìn dòng suối nhỏ trong vắt trước mặt…
Trong dòng suối nhỏ có mấy con cá bơi tới bơi lui, thỉnh thoảng có con nhảy lên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe.
Két két!
Hai người đang ôm nhau thì đột nhiên nhà gỗ nhỏ sau lưng có tiếng mở cửa.
Kha Sương nghe tiếng thì vội vàng chui ra khỏi ngực Tô Tiểu Bạch, sau đó vui vẻ nhìn nhà gỗ nhỏ.
"Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng đi ra!"
Nhìn thấy Kha Tuyết đi từ bên trong nhà gỗ nhỏ ra, hai mắt Kha Sương lập tức tỏa sáng, tươi cười nói.
Mặc dù khi ở trong phòng, nàng đã tự động viên cổ vũ mình đừng suy nghĩ nhiều nhưng sau khi đi ra, nhìn thấy Kha Sương thì Kha Tuyết vẫn không kìm được mà tim đập bình bịch.
Gương mặt trắng noãn đỏ bừng lên.
"Muội muội..."
Kha Tuyết há to miệng, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ.
"Tỷ tỷ, sau này chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, hơn nữa quan hệ càng thân thiết hơn!”
Kha Sương lại không cảm thấy xa cách chút nào, đi thẳng tới ôm lấy Kha Tuyết, thân mật nói.
Kha Sương nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Kha Tuyết, thấy Kha Tuyết nhếch miệng lên, trong đôi mắt sáng tràn đầy giảo hoạt.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện