Trong lòng còn đang khẩn cầu: "Tuyệt đối đừng có bỏ đi, các ngươi mau chạy ra đây!"
"Chưởng quỹ, lấy cho ta một cân bánh quế, bánh đậu xanh và các loại bánh ngọt khác."
Diệp Thần rửa mặt một phen, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đứng trong Thanh Dương Thôn như hạc giữa bầy gà, đang đứng trước một cửa hàng bánh ngọt, ném một thỏi bạc ra nói.
"Được, khách quan chờ một lát!"
Ông chủ kia nghe vậy, nhìn thấy thỏi bạc đó thì hai mắt lập tức tỏa sáng, không hề nghĩ ngợi mà đi lên ngay, ôm thỏi bạc đó vào trong ngực, vội vàng cân và gói năm loại bánh ngọt cho hắn.
"Một cân bánh ngọt của khách quan đây."
Diệp Thần gật đầu một cái, nhìn thỏi bạc trong tay ông chủ.
Ông chủ đang hưng phấn, không chút chú ý tới ánh mắt của Diệp Thần, đang móc bạc ra, muốn cắn thử, khóe mắt liếc qua thì thấy Diệp Thần còn đang đứng trước quầy.
"Khách quan, ngài còn cần không?"
Ông chủ sững sờ, sau đó theo bản năng hỏi.
"Thối tiền lẻ!"
Diệp Thần đưa tay, nhìn ông chủ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay người rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Diệp Thần ước lượng mấy thỏi bạc lẻ và một xâu tiền trong tay, lúc này mới khẽ hát, chạy tới mấy cửa hàng khác.
Mà trên tay hắn đang ôm một đống gói lớn gói nhỏ.
Giống như mua bánh ngọt, Diệp Thần mua không ít đồ ăn vặt, mỹ thực rồi mới quay đầu đi theo đường cũ trở về.
Mục tiêu của Diệp Thần chính là một quán rượu không xa phía trước.
Ba người Tô Tiểu Bạch và Kha Tuyết đang ở trong tửu lâu.
Mà mình thì bị Kha Sương phái đi mua đồ ăn vặt và mỹ thực mà nàng thích ăn.
Nhìn bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt trong tay, Diệp Thần bất đắc dĩ thở dài.
Mình mới bắt đầu tu luyện Độ Kiếp Thiên Công, mơ ước có một ngày mình có thể trở thành hiệp sĩ khoái ý ân cừu, tung hoành giang hồ.
Nhưng không ngờ còn chưa thành hiệp sĩ thì đã thành một gã sai vặt...
Nghĩ tới đây, Diệp Thần càng thêm bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Nhưng đâu còn cách nào khác, ai bảo mệnh lệnh này là sư mẫu ra, Diệp Thần chỉ có thể phục tùng.
Mang theo một đống mỹ thực và đồ ăn vặt, sau đó lại ôm một đống bao lớn bao nhỏ, Diệp Thần vọt thẳng đến quán rượu đó.
Không hề phát hiện ra trên bầu trời Thanh Dương Thôn đang có hai người nhìn chằm chằm hắn.
Mà không lâu sau, Diệp Thần đã về tới quán rượu.
"Diệp Thần về!"
Kha Sương đang ngồi trong lầu một của khách sạn, nhìn thấy Diệp Thần thì lập tức reo hò một tiếng, tiện tay chỉ một cái, một đống bao lớn bao nhỏ trong tay Diệp Thần bay lên, rơi xuống trước mặt bàn trước mặt Kha Sương.
Diệp Thần hoàn toàn nhiệm vụ trở về, còn muốn nói hai câu nhưng không ngờ trong mắt Kha Sương chỉ có đống mỹ thực đó.
Không chứa được những thứ khác.
"Sư phụ ở..."
Thấy cảnh này, Diệp Thần đành phải nhún vai, tìm kiếm trong lầu một của quán rượu.
"Đồ nhi ngoan về rồi?"
Sau một khắc, một giọng nói dễ nghe vang lên, Diệp Thần nhìn về hướng giọng nói phát ra.
"Sư nương, sư phụ ở đâu?”
Quả nhiên nhìn thấy sư nương Kha Tuyết, sau đó Diệp Thần trực tiếp mở miệng hỏi.
"Bây giờ sư phụ ngươi còn đang ở trong phòng, tìm sư phụ ngươi có chuyện gì không?"
Kha Tuyết khẽ cười một tiếng, mà Kha Sương ở bên cạnh nhìn Diệp Thần, hỏi.
"Đệ tử...!Đệ tử gặp chút chuyện khó hiểu trong tu luyện, muốn hỏi sư phụ…”
Diệp Thần nghe vậy thì do dự, lắp bắp nói.
Kha Tuyết liếc mắt nhìn hắn, sau đó hiểu ý nói: "Đi vô phòng tìm sư phụ ngươi đi."
Diệp Thần vội vàng gật đầu, dáng vẻ hưng phấn, sau đó cất bước lên cầu thang, muốn đi lên lầu hai.
"Không cần phiền toái như vậy, chỉ là đạt tới Kết Đan sơ kỳ, muốn nói cho ta biết thôi."
Nhưng sau một khắc, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, Diệp Thần cứng đờ, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tô Tiểu Bạch đang từ trên cầu thang đi xuống.
"Mặc dù tiến cảnh không tệ nhưng với thiên phú của ngươi, còn tu luyện Độ Kiếp Thiên Công nữa thì đúng là hơi