"Ngu xuẩn, còn làm gì nữa, đương nhiên là về tông môn trước!"
Lâm Tiên Nhi vốn tâm tình không tốt, vô cùng táo bạo, nghe vậy thì không kiên nhẫn quát lớn.
Vừa dứt lời thì hóa thành một luồng khói đen bay lên không, chớp mắt biến mất trước mắt Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi ngáo!
Là sao?
Bỏ đi, để lại hắn ở đây!
Không có Lâm trưởng lão làm chỗ dựa, thân thể Hoa Vân Phi cứng đờ, sợ cao nhân đang ẩn núp đó ra tay nghiền chết mình.
Hoa Vân Phi thận trọng nhìn lầu một của quán rượu, phát hiện hoàn toàn không có người chú ý tới mình, Hoa Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng phi nước đại chạy trốn.
Bây giờ, ở trong mắt Hoa Vân Phi, quán rượu này còn kinh khủng hơn cả đại điện của Lâm Tiên Nhi!
Trong lầu một của quán rượu!
Kha Sương chén sạch một bàn mỹ thực và bánh ngọt mới hài lòng vỗ vỗ bụng.
"Quá no!"
Dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, dựa lên ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ tham ăn, ngoại trừ ăn ra thì cái gì cũng không biết!"
Kha Tuyết nhìn dáng vẻ của Kha Sương thì không nhịn được nhếch miệng lên cười, duỗi tay chỉ lên trán Kha Sương.
Kha Sương sửng sốt!
"Tỷ tỷ, ngươi cũng ăn không ít, một bàn đồ ăn này đâu phải chỉ có mình ta ăn!”
Sau một khắc, Kha Sương vẻ mặt ủy khuất đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, ra vẻ tội nghiệp ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch nói.
"Tướng công, ngươi xem, tỷ tỷ khi dễ ta!"
"Quỷ ham ăn.
" Tiểu Bạch bẹo má Kha Sương, cười trêu.
"Bây giờ ăn no rồi, muốn làm gì không?"
"Ừm?" Kha Sương nháy mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Không bằng chúng ta đi giám sát tiểu đồ đệ tu luyện đi!"
Nói tới đây, hai mắt nàng sáng lên nói: "Như vậy chơi mới vui!”
Mới vừa tới Độ Kiếp kỳ, Kha Sương đã muốn nhân tiên hiển thánh, đáng tiếc là không có được cơ hội.
Bây giờ vất vả lắm mới có được tên đồ đệ Diệp Thần này, vừa hay Kha Sương có thể thể hiện thực lực mạnh mẽ của Độ Kiếp đỉnh phong ra một chút!
Mặc dù Kha Sương đã tới Độ Kiếp đỉnh phong nhưng Kha Sương cũng mới vào Độ Kiếp kỳ không bao lâu, nàng còn không hiểu rõ về bình cảnh trên con đường tu luyện chứ đừng nói là giúp Diệp Thần.
Nhưng thấy Kha Sương vui vẻ như thế, Tô Tiểu Bạch cũng không ngăn cản, mà chậm rãi đứng dậy, cười trêu: "Với miến võ mèo quào của người mà cũng muốn chỉ dạy người khác, đừng có dạy hư đồ đệ!”
"Vậy! "
Nghe vậy, Kha Sương nhíu mày, chần chờ nói: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
Kha Tuyết nghe vậy, nghĩ nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: "Đi dạo phố!"
Nói đến đây, hai mắt Kha Tuyết tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong!
"Vậy thì nghe theo tỷ tỷ đi!”
Kha Sương nghe vậy thì mở to hai mắt nói.
Đối với Kha Sương thì dạo phố và thưởng thức mỹ thực là hai chuyện mà nàng thích nhất!
Cho dù làm bất cứ chuyện nào thì Kha Sương cũng sẽ giơ hai tay đồng ý!
Thấy hai người đều đồng ý, Tô Tiểu Bạch đứng dậy, nói: "Vậy thì đi dạo phố trước!”
"Được!"
Hai tỷ muội đồng thời gật đầu, sau đó đứng lên dựa vào hai bên Tô Tiểu Bạch.
Ba người đi ra khỏi quán rượu.
Bên trong Thanh Dương Thôn vẫn vô cùng náo nhiệt, trùng hợp hôm nay chính là ngày lễ trong Thanh Dương Thôn, rất nhiều người đi chợ.
Càng khiến cho Thanh Dương Thôn náo nhiệt hơn, người đông nghìn nghịt.
Mà trong lúc Tô Tiểu Bạch và hai tỷ muội Kha Sương Kha Tuyết đi dạo Thanh Dương Thôn thì Lâm Tiên Nhi đã cưỡi một luồng khói đen bay thẳng về Diệu Hoa Môn.
Lâm Tiên Nhi cưỡi khói đen bày vào hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn trộm của các trưởng lão trong tông môn.
Nhưng khi bọn họ phát hiện người tới là Lâm Tiên Nhi thì vội thu tầm mắt lại, tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Lâm Tiên Nhi không hề che giấu hành tung của mình, bay thẳng tới chủ điện của Diệu Hoa Môn.
Trong chủ điện, không chỉ có chân dung của từng đời tông chủ của Diệu Hoa Môn được cung phụng ở chỗ này.
Còn có hai đại trấn tông chi bảo!
Phù Vân Đoạn Không Kiếm cùng Nhật Nguyệt Tam Túc Đỉnh.
Hai món pháp bảo đó đã đạt tới nửa bước Tiên Khí!
Chính là hai món pháp bảo tùy thân của tông chủ Diệu Hoa Môn đời trước.
Bởi vì trước