Nghe nói như thế, Diệp Thần mặt mũi vẫn tràn đầy thống khổ nhưng lại cắn răng không chịu mở miệng nói chuyện.
"Còn không nói!"
Lâm Tiên Nhi thấy Diệp Thần chỉ kêu thảm nhưng hoàn toàn không nói thì sắc mặt lạnh lẽo, lại dùng sức mạnh hơn!
Răng rắc một tiếng.
Chỉ nghe một tiếng vỡ vụn vang lên, Diệp Thần bỗng nhiên quát to một tiếng!
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch không chút máu.
Mà bên bả vai bị Lâm Tiên Nhi nắm lấy, cánh tay bên đó thõng xuống, không có một chút cảm giác, chỉ có đau đớn kịch liệt.
Cánh tay gãy.
"Tiểu tử thúi, như vậy mà còn không nói, được!"
Lâm Tiên Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thần, cười lạnh nói: "Xem như ngươi có cốt khí, tuy nhiên đừng tưởng rằng như vậy thì bản tọa sẽ bỏ qua cho ngươi!"
"Nếu bọn họ chạy, để lại ngươi cũng đủ dùng!"
Nói tới đây, Lâm Tiên Nhi nắm lấy Diệp Thần, bỗng nhiên bay lên không!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thần bị đau đớn kịch liệt khiến cho thần chí không rõ, lại bị Lâm Tiên Nhi trấn áp, linh lực cảnh giới trong thân thể biến mất sạch.
Hoàn toàn không thể áp chế vết thương, chỉ có thể nhịn đau đớn kịch liệt từ vết thương truyền tới!
Lúc này, Diệp Thần hoàn toàn hiểu được câu nói trước đó của Tô Tiểu Bạch, nắm đấm lớn mới là đạo lí!
Cũng cuối cùng cảm nhận được, cảm giác bó tay hết cách khi bị cảnh giới lớn nghiền ép!
Bây giờ, Diệp Thần đã tuyệt vọng, hi vọng duy nhất trong lòng chính là sư phụ có thể chạy đến, cứu vớt hắn!
"Tướng công, có chuyện gì vậy?" Đang dạo phố, Kha Sương đột nhiên phát hiện Tô Tiểu Bạch dừng bước, quay đầu nhìn về phía xa, sau đó tò mò hỏi.
"Diệp Thần xảy ra chuyện.
" Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói.
"A? Tiểu thần sao vậy?"
Kha Sương nghe vậy thì sững sờ, sau đó vội vàng gặn hỏi.
Diệp Thần là đệ tử đầu tiên của Tô Tiểu Bạch, cũng tương đương với đồ đệ của hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết, hai tỷ muội rất chăm sóc cho Diệp Thần.
Khi Kha Sương gặn hỏi, Kha Tuyết cũng quay đầu nhìn lại, tỏ vẻ muốn hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn, lần này cũng là một loại ma luyện.
"
Tô Tiểu Bạch cảm nhận được ánh mắt của hai tỷ muội, nhếch miệng lên an ủi.
"Chim non luôn được bảo hộ dưới cánh hùng ưng thì vĩnh viễn không thể giương cánh bay lượn.
"
Thấy Tô Tiểu Bạch nói như vậy, Kha Sương và Kha Tuyết biết tình huống không khẩn cấp lắm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ tướng công càng ngày càng ra dáng sư phụ!”
Kha Sương thấy vẻ mặt thành thật của Tô Tiểu Bạch thì không nhịn được bật cười, sau đó dựa vào ngực Tô Tiểu Bạch nói.
"Không sai, tướng công suy nghĩ rất chu đáo!”
Kha Tuyết nghe vậy cũng liên tục gật đầu, vô cùng tán đồng nói: "Xem ra để tướng công thu nhân đứa bé đó làm đồ đệ là một lựa chọn vô cùng chính xác!"
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì nhếch miệng mỉm cười, cũng không nói chuyện.
"Tướng công, có phải là cái lão yêu bà buổi sáng không?" Thấy thế, Kha Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó thì liên tưởng ngay đến trưởng lão Diệu Hoa Môn Lâm Tiên Nhi đã từng đến quán rượu vào buổi sáng.
Lúc ấy Kha Tuyết và Kha Sương đều tập trung đối phó mỹ thực trên bàn, hoàn toàn không có để ý tới Lâm Tiên Nhi xông vào quán rượu lúc đó.
"Tuyết Nhi thật thông minh, không sai, chính là lão thái bà đó.
"
Tô Tiểu Bạch nghe vậy thì nhếch miệng lên mỉm cười nói.
"Lão thái bà đó vốn đã để ý tới tỷ muội ngươi, đi mà quay lại là muốn thừa cơ bắt hết các ngươi đi, vừa lúc đụng phải Diệp Thần tu luyện ở quán rượu! "
Tô Tiểu Bạch cũng không nói hết lời nhưng Kha Tuyết và Kha Sương đã hiểu được mục đích của Lâm Tiên Nhi.
"Quá ghê tởm!"
"Lão thái bà đó thật là âm hiểm!"
Kha Sương và Kha Tuyết nghe vậy thì lập tức mở miệng mắng.
Hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết đi dạo ở trong Thanh Dương Thôn, đi tới chỗ nào thì cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong Thanh Dương Thôn!
Khi tất cả mọi người nhìn thấy Kha Sương và Kha Tuyết thì sẽ không tự chủ được mà sợ hãi thán phục.
Tại sao trên thế giới này lại có nữ nhân mỹ lệ như thế.
Mà lúc này, không ít người đều chú ý tới ba người Kha Sương, Kha Tuyết và Tô Tiểu Bạch.
"Ai, không biết rốt cuộc nam tử