Nhưng ai ngờ được, Lâm Tiên Nhi mới vừa nắm lấy Diệp Thần đằng không bay lên, rời khỏi quán rượu thì đột nhiên phát hiện trước mặt có ba người đang cản đường nàng, giống như đã đứng đó đợi sẵn!
Sắc mặt Lâm Tiên Nhi lập tức nghiêm lại, vội ngẩn đầu lên nhìn thì thấy trong hào quang màu vàng óng đó có hai nữ có thiên phú bất phàm mà nàng nhìn thấy trước đó, bên cạnh họ còn có một nam tử!
"Ha ha, đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu!"
Sau khi sửng sốt một chút, Lâm Tiên Nhi hưng phấn, kích động hét lớn.
"Bản tọa đang muốn tìm các ngươi, ai ngờ các ngươi lại tự đưa tới cửa!"
"Hôm nay là ngày tốt để ta khôi phục lại thực lực đỉnh phong!"
Lâm Tiên Nhi kích động cuồng vọng cười to, sương mù màu đen không ngừng từ trong thân thể nàng tràn ra, trong giây lát thì đã nhuộm đen bầu trời.
Dường như mây đen vô tận giáng lâm!
"Ta thấy chắc chắn lão thái bà này là đồ điên!" Kha Tuyết dựa vào ngực Tô Tiểu Bạch, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tiên Nhi đang điên cuồng cười to, sau khi lấy lại bình tĩnh thì lắc đầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão thái bà, mau trả đồ nhi ta lại cho ta!”
Kha Sương không thèm quan tâm, chỉ thẳng vào Lâm Tiên Nhi quát lạnh.
"Đồ nhi?"
Lâm Tiên Nhi nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ khó hiểu, sau đó nhìn Diệp Thần nửa chết nửa sống trong tay thì chợt hiểu ra, nói.
"Hóa ra cái tên này là đồ nhi ngươi, quá tốt rồi, tiếp theo bản tọa sẽ để cho sư đồ các ngươi đoàn tụ!"
"Lão thái bà bớt nói nhiều lời, ngươi dám đụng đến đồ nhi ta, ta sẽ bắt ngươi hối hận!" Nghe Lâm Tiên Nhi cười to, Kha Tuyết hơi nhíu mày, sau đó nhìn Diệp Thần không hề nhúc nhíc, giống như là một thi thể, đột nhiên phát hiện Diệp Thần đã trọng thương thì giận dữ nói.
"Hừ!"
Lâm Tiên Nhi nghe nói như thế thì sắc mặt cũng lạnh xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết.
"Hai người các ngươi cũng dám làm càn ở trước mặt bản tọa? Nếu không phải ngày đó ta kiêng kị cao nhân âm thầm bảo vệ các ngươi thì bản tọa đã giết các ngươi rồi!"
Nói tới đây, Lâm Tiên Nhi lập tức khẩn trương, thần thức phóng ra, không ngừng càn quét trên không trung, tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Nhưng tìm cả buổi cũng không tìm được cao nhân đang ầm thầm bảo vệ hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết mà nàng gặp trước đó.
Lúc này, nàng khinh thường cười một tiếng: "Thế nào, cao nhân âm thầm bảo hộ các ngươi đi rồi hả, mau kêu hắn cút ra đây!"
"Cao nhân gì? Ngươi điên rồi chứ!”
"Nói nhảm, ta không biết ngươi đang nói cái gì!”
Nghe nói như thế, hai tỷ muội Kha Tuyết và Kha Sương mờ mịt liếc nhau, sau đó mới cười lạnh nói.
"Còn dám mạnh miệng!"
Nghe vậy, Lâm Tiên Nhi lập tức giận dữ!
Lúc này, nàng lật tay một cái, trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm kiếm mang lạnh lẽo!
Trên trường kiếm, kiếm quang như nước, cực kỳ sắc bén!
"Hôm nay bản tọa phải bắt các ngươi, trừng trị một phen!”
Vừa dứt lời, Lâm Tiên Nhi cất bước, trường kiếm quét ngang, chém thẳng tới ba người Tô Tiểu Bạch!
"Tướng công, nữ nhân này khinh người quá đáng!"
Kha Tuyết sắc mặt lạnh lẽo, quay người ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch, tỏ vẻ oan ức nói.
"Đúng vậy, tướng công, nữ nhân này điên rồi!"
Kha Sương thấy thế thì hai mắt cũng sáng lên, cũng ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch nói.
"Tuyệt đối không nên nói nhiều với kẻ điên, bởi vì nàng sẽ kéo trí thông minh của các ngươi xuống ngang hàng với nàng, sau đó dùng kinh nghiệm phong phúcủa nàng đánh bại các ngươi!"
Thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của hai nữ, Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, khẽ mỉm cười nói.
"Ha ha, tướng công nói thật là buồn cười…”
Kha Tuyết và Kha Sương nghe vậy thì ngẩn ra, sau một khắc, hai nữ phình bụng cười to, hoàn toàn không nhịn được!
"Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết!"
Lâm Tiên Nhi nghe Tô Tiểu Bạch trêu chọc mình như vậy thì sắc mặt đỏ lên, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Tiểu Bạch.
"Hôm nay bản tọa làm thịt ngươi trước, sau đó mới bắt hai nữ đó đi!”
Dứt lời, Lâm Tiên Nhi kiếm quang tung hoành, vọt thẳng đến Tô Tiểu Bạch!
Kiếm quang sắc bén có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt thì Lâm Tiên Nhi đã cầm Phù Vân Đoạn