Thấy cảnh này, Lâm Tiên Nhi bị hù mặt mũi trắng bệch, khiếp sợ há to miệng, cái cằm sắp rơi xuống đất!
Trừng to hai mắt, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy hoảng sợ và không dám tin!
"Sao có thể như vậy được! Tuyệt đối không thể!"
Lâm Tiên Nhi nghẹn ngào kêu to.
Đây là nửa bước Tiên Khí, Tiên Khí trong truyền thuyết, có thể trảm thiên liệt địa, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, một kích đủ để đánh xuyên qua thế giới này.
Cho dù Phù Vân Đoạn Không Kiếm chỉ là nửa bước Tiên Khí nhưng cũng đã có được một chút đặc điểm của Tiên Khí, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Mặc dù không mạnh được như Tiên Khí nhưng cũng có uy lực vượt xa pháp bảo cực phẩm!
Thậm chí Lâm Tiên Nhi có thể cảm nhận được một kích toàn lực của mình đủ để đánh cho cường giả Độ Kiếp đỉnh phong không kịp đề phòng trọng thương!
Nhưng bây giờ, một kích mạnh mẽ như vậy lại bị người ta dùng tay nắm lấy!
Cảnh tượng này quá khó tin, Lâm Tiên Nhi không dám tin tưởng!
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, cười lạnh nhìn Lâm Tiên Nhi đang hoảng sợ trước mặt: "Quá yếu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu nói này khiến cho sắc mặt Lâm Tiên Nhi đại biến!
Vội vàng hai tay nắm chuôi kiếm, muốn rút Phù Vân Đoạn Không Kiếm ra khỏi tay Tô Tiểu Bạch.
Nhưng không ngờ, bàn tay nắm chặt kiếm quang của Tô Tiểu Bạch tựa như một cái kìm sắt, cho dù Lâm Tiên Nhi cố gắng như thế nào, liều hết sức cũng không thể rút Phù Vân Đoạn Không Kiếm đó ra khỏi tay Tô Tiểu Bạch được!
Răng rắc!
Sau một khắc, Tô Tiểu Bạch đột nhiên nắm chặt bàn tay, một tiếng vỡ tan vang lên trong nháy mắt, nghe được tiếng vỡ vụn này, Lâm Tiên Nhi không thể tin nổi, trừng to hai mắt nhìn kiếm quang.
Chỉ thấy từng vết rách như mạng nhện từ chỗ bị bàn tay Tô Tiểu Bạch nắm chặt không ngừng lan tràn ra.
Không lâu sau, từng vết rách này trải rộng toàn bộ trường kiếm.
"Không.
.
.
Không thể nào, đây là Tiên Khí! Sao có thể bị bóp vỡ được?”
Lâm Tiên Nhi hoảng sợ kêu to, sắc mặt trắng bệch!
Nhưng bàn tay đang nắm trường kiếm đó lại nắm chặt hơn một chút.
Sau một khắc, tiếng răng rắc không ngừng vang lên.
Dường như tiếng vỡ vụn trước đó chỉ là khúc nhạc dạo!
Bỗng nhiên, Phù Vân Đoạn Không Kiếm nổ vang một tiếng!
Trong nháy mắt, kiếm quang nổ tung, nửa bước Tiên Khí Phù Vân Đoạn Không Kiếm đó cũng vỡ vụn ra...!.
Bị Tô Tiểu Bạch bóp nổ thành vô số mảnh vỡ, sau đó bắn ra bốn phía!
Trong nháy mắt đã không còn tung tích!
Thấy cảnh này, Lâm Tiên Nhi ngẩn ngơ tại chỗ, mờ mịt giơ trường kiếm lên, nhẹ nhõm rút Phù Vân Đoạn Không Kiếm chỉ còn chuôi kiếm ra.
Lúc này, Phù Vân Đoạn Không Kiếm đã vỡ vụn không còn hình dáng.
Chỉ còn lại một cái chuôi kiếm, giống như muốn nói gì đó với Lâm Tiên Nhi.
"Chỉ là một thành kiếm gỉ mà lại xem như bảo bối, thật là buồn cười."
Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Lâm Tiên Nhi nghe được thì lại như là sấm sét giữa trời quang.
Khóe miệng Lâm Tiên Nhi không ngừng giật giật, đây là một trong hai đại pháp bảo trấn tông của Diệu Hoa Môn.
Chính là pháp bảo do tổ sư đời trước truyền xuống.
Nhưng bây giờ, lại bị bóp vỡ…
Sao có thể làm cho người ta tin được?
"Ngươi...!rốt cuộc ngươi là ai..."
Nghe Tô Tiểu Bạch nói vậy, Lâm Tiên Nhi khiếp sợ, gian nan ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Bạch, trong mắt tràn đầy chấn kinh, lắp ba lắp bắp hỏi.
"Không đúng, ngươi không phải người...!ngươi hoàn toàn không phải người, có thể dùng tay bóp vỡ nửa bước Tiên Khí...!trên đời này không có ai làm được như ngươi!"
Lâm Tiên Nhi điên cuồng kêu to lên, hiển nhiên là không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình, đã điên cuồng!
Tô Tiểu Bạch lại bình thản nhìn Lâm Tiên Nhi đang điên cuồng, nhếch miệng lên, khinh thường cười lạnh.
Giống như bị đả kích lớn, Lâm Tiên Nhi vốn đã điên cuồng lại càng càng mất hết lý trí, bỗng nhiên nhấc Diệp Thần đã trọng thương hôn