Vừa nhớ tới lão yêu bà đánh mình trọng thương, trong đầu Diệp Thần tràn ngập lửa giận!
Hắn không cam lòng!
Lửa giận cháy hừng hực, đột nhiên, có một điểm quang mang xuất hiện trong vô tận hắc ám trước mắt.
Ánh sáng xuất hiện!
Không hề nghĩ ngợi, Diệp Thần kích động không thôi, vội vàng chạy vọt về phía có ánh sáng đó!
Không lâu sau thì trước mắt sáng rỡ!
"Sư phụ!"
Sau một khắc, Diệp Thần đang hôn mê đột nhiên mở hai mắt ra, thấy ba người đứng bên cạnh mình thì mừng rỡ gọi.
Nhưng lại nhớ tới cái gì, bỗng nhiên biến sắc, đứng phắt dậy, kinh hoảng nói.
"Sư phụ cẩn thận, lão yêu bà đó lại tới, là nàng bắt ta đi!"
Nói xong còn vội vàng liếc nhìn bốn phía, nhưng bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng lão yêu bà đó, chỉ có hai tỷ muội Kha Sương, Kha Tuyết và Tô Tiểu Bạch!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A...!Chuyện gì xảy ra?"
Sửng sốt một chút, Diệp Thần mờ mịt đưa tay gãi gãi cái ót, nháy mắt nhìn Tô Tiểu Bạch, chần chờ hỏi.
"Là...!Là sư phụ đánh chạy lão yêu bà đó sao?”
Thấy dáng vẻ vụng về của Diệp Thần, Tô Tiểu Bạch lắc đầu nói: "Mặc dù lão yêu bà đó chạy nhưng cũng đã trọng thương, sẽ chết trong vòng một ngày!"
Lâm Tiên Nhi phi nước đại thoát đi, Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt vung ra một chưởng, đánh trúng Lâm Tiên Nhi!
Một chưởng kia đó có uy lực cuồng bạo, mặc dù Tô Tiểu Bạch không dùng hết toàn lực nhưng cho dù như thế thì Lâm Tiên Nhi cũng bị trọng thương!
Không chỉ kinh mạch toàn thân đứt từng khúc, ngay cả cảnh giới cũng bị một chưởng đó đập nát! Thậm chí thần hồn của Lâm Tiên Nhi cũng bị một chưởng này đánh cho đứt thành từng khúc.
Trên thế giới này, cho dù là Tiên tồn tại từ thượng cổ hay là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong mà thần hồn vỡ vụn thì cũng chết chắc.
Cho nên Tô Tiểu Bạch mới để yên cho Lâm Tiên Nhi đó chạy trốn.
Nghe Tô Tiểu Bạch nói lão yêu bà đó chết chắc, Diệp Thần nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy thống hận nhưng đồng thời cũng thở dài một hơi.
Mình bị lão yêu bà đó tra tấn quá thảm, nếu không nhờ Tô Tiểu Bạch kịp thời chạy tới thì e là mình đã chết trong tay lão yêu bà đó.
"Bây giờ biết cái gì gọi là nắm đấm lớn mới là đạo lí chưa?"
Nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Diệp Thần, Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, lạnh nhạt nói.
Nói trăm lần không bằng tự mình trải qua một lần.
Chỉ có tự mình trải qua khó khăn hiểm cảnh thì mới biết được tầm quan trọng của thực lực!
"Lần này đệ tử đã hiểu…”
Diệp Thần nghe vậy thì hơi xấu hổ, cúi đầu lí nhí nói.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì vừa mới bước vào con đường tu hành, lại thêm nắm giữ môn công pháp mạnh mẽ như Độ Kiếp Thiên Công.
...!.
.
.
Sau khi có thực lực, Diệp Thần bắt đầu nhân tiên hiển thánh khắp nơi, nói đúng hơn là khoe khoang.
Muốn tìm lại tôn nghiêm bị chà đạp khi còn là ăn mày.
Khiến những người đã khi dễ hắn bị khi dễ lại.
Bởi vậy, thời gian tu luyện giảm bớt đi nhiều.
Vốn sau khi xử lý những người đã khi dễ hắn thì Diệp Thần còn dương dương đắc ý, coi là dưới gầm trời này cũng không gì hơn cái này, thực lực hắn mạnh mẽ đủ để tung hoành giang hồ.
Nhưng là bây giờ nhìn lại, hắn còn quá trẻ.
Không biết trời cao đất rộng.
"Đi về tu luyện cho tốt, thiên địa này rộng lớn, chỉ có cảnh giới thực lực của ngươi đủ mạnh thì mới có thể ngao du được!”
Tô Tiểu Bạch thấy Diệp Thần xấu hổ thì lại nói.
"Vâng thưa sư phụ, đồ nhi sẽ cố gắng tu luyện!"
Nghe vậy, Diệp Thần kiên nghị nói!
Tô Tiểu Bạch thấy thế thì gật đầu một cái, sau đó vung tay lên, dẫn ba người về quán rượu.
Lầu một của quán rượu, rất nhiều bách tính đang khẩn trương thấp thỏm dựa ở bên cạnh cửa sổ, trừng to hai mắt, há to miệng, kinh hãi nhìn lên bầu trời.
Cuồng phong đột khởi, mây đen hội tụ, kim sắc quang mang như mặt trời, xua tan toàn bộ mây đen.
Tựa như cảnh tượng thế giới sơ khai, vạn vật khai sinh!
Nhưng mấy người đang đứng trên không lại chứng minh cho đám người đang vây quanh đó biết cảnh