Lúc này Tô Tiểu Bạch và Thôi Trường Phong liếc nhau một cái, hai người đều cảm nhận được ý chí chiến đấu dày đặc từ trong mắt đối phương, mà lúc này, hai bên đều hiểu ý nghĩ trong lòng đối phương, lúc này Thôi Trường Phong phóng lên tận trời, vọt tới một hướng mà giết.
Mà lúc này Tô Tiểu Bạch cũng vọt theo Thôi Trường Phong, bọn họ đã chuẩn bị liều chết đánh một trận, bởi vì bọn họ biết một khi bị những ma thú này vây quanh thì bọn họ không còn đường chạy nữa, cho nên hai vị cường giả muốn chọn một hướng để giết ra ngoài, một khi Diệu Hoa Môn bị công hãm thì bọn họ có thể mang người phá vây từ hướng này.
Mặc dù chạy trốn thì không vinh quang gì mấy nhưng núi xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun, nếu bọn họ ở lại liều chết thì cho dù còn sống thì cũng sẽ chết rất nhiều người, như vậy cũng là tổn thất cực lớn đối với Diệu Hoa Môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí chưởng môn Thôi Trường Phong này còn nghĩ, nếu như truyền thừa bị đoạn tuyệt thì thà để cho môn phái bị hủy diệt còn hơn.
Dù sao môn phái bị hủy diệt thì chỉ là một môn phái biến mất, nhưng chỉ cần bọn họ vẫn còn thì sớm muộn gì cũng có thể thành lập môn phái lên nữa, nhưng nếu như bọn họ chết thì cho dù giữ lại những kiến trúc đó thì cũng không có tác dụng gì, chuyện này Thôi Trường Phong cũng hiểu.
Lúc này Thôi Trường Phong cầm lợi kiếm trong tay nhanh chóng giết qua hướng đông, đối diện hắn chính là vô số ma thú lít nha lít nhít, từ xa nhìn qua thì giống như là vô số con kiến.
Nhưng đợi đến khi Thôi Trường Phong đến gần thì phát hiện ra đám ma thú đó đều cao chừng hơn một mét, thầm chí còn có ma thú lớn chừng một ngọn núi nhỏ.
Cho dù là Tô Tiểu Bạch trải qua nhiều trận đại chiến thì cũng bị dọa đến hít một hơi khí lạnh, nhưng Tô Tiểu Bạch biết nếu lúc này bọn họ e sợ thì sẽ chết rất thảm.
Lúc này, Tô Tiểu Bạch tinh thần phấn chấn, cầm