"Như vậy, ta xuất phát đây." Tô Tiểu Bạch nói, trước khi đi còn dặn dò hai người: "Bảo vệ chỗ này cho tốt."
"Ừm, biết rồi."
Kha Sương và Kha Tuyết bị hắn thuyết phục, hai người ở lại đây phòng thủ.
Đương nhiên là hai người vẫn rất muốn đi nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Bạch nói không có sai.
Nếu như hai người cũng đi theo thì ai sẽ phòng thủ ở đây? Cũng không thể bỏ mặc không quan tâm được.
Dù sao bây giờ chưa chắc chỗ này đã an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ở lại
Hình như ở lại đây phòng thủ, gọi là lo trước khỏi hoạ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn cái nhất, lỡ như có phiền toái gì thật, hai người có thể kịp thời phản ứng.
Kể từ đó thì có thể dễ dàng ứng phó uy hiếp.
Chỉ có làm như thế thì Tô Tiểu Bạch mới có thể yên tâm đi.
Nếu như không có hai người thủ hộ ở chỗ này, vậy thì hắn sẽ không yên tâm lên đường.
Tâm tính rất quan trọng.
Nếu như không thể an tâm lên đường thì một khi tâm tính của Tô Tiểu Bạch xảy ra vấn đề, sẽ dễ dàng thất thần, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Kể từ đó, sẽ còn nguy hiểm hơn đi một mình.
Dù sao khi tai họa vô cùng lớn xuất hiện, có thể lẩn tránh thành công hay không thì chủ yếu vẫn phải xem năng lực phản ứng.
Nếu như không thể trốn tránh được thì chắc chắn sẽ nghênh đón diệt vong.
Công pháp của Tô Tiểu Bạch cũng là tự nhiên chi lực, là lực lượng căn cơ.
Công pháp này yêu cầu hắn phải luôn tập trung cao độ, hoàn toàn không thể lãng phí tâm lực vào chuyện này.
Bởi vậy hắn cũng hết cách, chỉ có thể làm như thế.
Tô Tiểu Bạch tự mình lên đường đi đến Chung Nam sơn.
Mặc dù có thể cưỡi ngựa trong thôn đi nhưng hắn không chọn.
Đối với tu tiên giả đạt cảnh giới này như hắn thì tốc độ cưỡi ngựa còn không nhanh bằng tự mình đi đường.
Mà ngược lại, cưỡi ngựa còn sẽ làm chậm tốc độ của hắn, dù sao ngựa muốn duy trì trạng thái phi nước đại thì không thể kiên trì lâu được, sẽ nhanh chóng hao hết thể lực, kiệt sức mà chết.
Cái