Tô Tiểu Bạch tuyệt đối không thể lãng phí thời gian như thế được.
Bởi vì, nếu có tọa kỵ đi theo bên cạnh, như vậy khi hắn sử dụng pháp thuật thì còn phải chú ý sao cho không ngộ thương tới nó.
Hắn làm gì có thời gian quan tâm mấy chuyện này?
Tô Tiểu Bạch cảm thấy đó là chuyện không thể nào.
Khi hắn thi triển pháp thuật dọn dẹp yêu ma xung quanh thì tại sao phải cân nhắc chuyện tránh ngộ thương ngựa? Chỉ nghĩ thôi là đã thấy bực mình rồi, vì thế cho nên hắn mới không dẫn nó theo! Kể từ đó, hắn có thể toàn lực sử dụng pháp thuật có phạm vi lớn để công kích địch nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm như vậy có thể khiến cho hiệu suất tăng cao rất nhiều.
Hơn nữa, Tô Tiểu Bạch cũng không muốn trấn an ngựa.
Ngựa rất dễ bị yêu mà làm cho hoảng sợ.
Nếu khi đang cưỡi nó mà ngựa bị chấn kinh thì rất có thể là nó sẽ bắt đầu chạy loạn khắp nơi hoặc là hất hắn từ trên lưng nó xuống, đương nhiên người mạnh mẽ như Tô Tiểu Bạch, một khi không muốn bị ngã xuống thì sẽ có rất nhiều cách để giải quyết.
Các cách đó cũng bao gồm nhiều mặt, nhưng, hắn không muốn thử.
Hơn nữa, cho dù dắt ngựa bên mình, một khi bị sợ hãi thì nó chạy loạn khắp nơi, mạnh mẽ đụng tới cũng sẽ khiến cho hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tô Tiểu Bạch cũng không muốn xử lý tình huống vừa nghĩ đến là đã khiến cho người ta phải nhức đầu như thế này.
Còn một nguyên nhân thứ hai nữa là lần này Tô Tiểu Bạch chạy đến đây là muốn tìm linh thạch hơn ngàn năm.
Hắn cần dùng nó khiến cho Thanh Khâu khôi phục sức sống một lần nữa.
Như vậy, vấn đề mới xuất hiện, đó là chắc chắn viên linh thạch này sẽ cực kỳ nặng nề, như vậy, nếu hắn cưỡi ngựa đến thì có phải là sẽ dùng ngựa chở về hay không? Nhưng mà linh thạch nặng quá sẽ khiến cho ngựa không gánh nỗi, khiến cho nó rơi vào tình thế nguy hiểm.
Không bị đè chết thì nửa đường cũng sẽ bị mệt tới chết, hơn nữa tốc độ và hành động cũng sẽ không lý tưởng cho lắm, suy cho cùng, sở dĩ Tô Tiểu Bạch không cưỡi ngựa đến cũng là vì tâm tính hắn lương thiện.
Nếu không phải như thế, khi ngựa trở thành một thứ vướng