Tô Tiểu Bạch chuẩn bị rời khỏi Thanh Khâu.
Hắn từ biệt mọi người.
Đương nhiên là dẫn theo Kha Sương và Kha Tuyết.
Bây giờ Thanh Khâu đã an toàn.
Các nàng không cần tiếp tục ở lại đây nữa.
Thực tế, nếu hai người họ muốn ở lại đây thì Tô Tiểu Bạch cũng không để ý.
Đương nhiên rồi.
Bởi vì lần này nơi đến vô cùng nguy hiểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định sẽ gặp phải đủ các loại phiền phức.
Nếu như lo lắng những nguy hiểm này mà không muốn đi thì Tô Tiểu Bạch cũng không thấy lạ.
Hắn thấy đây là một suy nghĩ rất bình thường.
Không muốn đi thì không đi.
Thực tế hắn còn nghĩ một mình mình đi sẽ tốt hơn.
Bởi vì hành động lần này có độ mạo hiểm rất lớn.
Nếu như Kha Sương Kha Tuyết đi thì chắc chắn phải mạo hiểm.
Hơn nữa còn khác hẳn với nhiệm vụ nguy hiểm thông thường.
Trình độ nguy hiểm của lần này là trước nay chưa từng có.
Nguy hiểm đến mức mọi người phải gọi là nhiệm vụ tự sát.
Vì vậy Tô Tiểu Bạch hy vọng rằng hai tỷ muội sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Bởi vì như vậy thì họ mới không hành động lỗ mãng khi chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Đây là thái độ có trách nhiệm.
Chỉ có như vậy thì các nàng mới không phải hối hận khi đến.
Tô Tiểu Bạch hy vọng hai người sẽ cân nhắc lợi và hại thật kỹ! Xác định mình có thể gánh vác được mạo hiểm này, cùng nhau đi đến trước Ma Vực.
Như vậy thì đến lúc đó cho dù gặp phải vấn đề gì cũng có thể đối mặt với tâm tính thành thục lạnh nhạt.
Người tu tiên rất coi trọng lý tính.
Phải giữ được thái độ bình tĩnh tự hỏi quyết sách mình sắp ra có ổn hay không.
Tô Tiểu Bạch hy vọng, các nàng có thể đưa ra kết luận đủ thành thục.
Hoàn hảo, hai tỷ muội đều không phụ sự mong chờ.
Các nàng đã đưa ra phán đoán vô cùng bình tĩnh đúng như chờ mong của Tô Tiểu Bạch.
Các nàng vẫn muốn đi.
Bởi vì Kha Sương và Kha Tuyết không thể ngồi nhìn Tô Tiểu Bạch dấn thân vào nguy hiểm còn bọn họ lại