Điều này nói lên cái gì?
Vô cùng đơn giản.
Đương nhiên là muốn nếm thử một miếng.
Lúc này, ba người đều chạy lại đây.
Sau đó, nhìn vào bên trong thị vỏ sò đã được nướng vùa chín tới, chỉ có bên ngoài có hơn bị cháy đen, vô cùng giòn ngon, Kha Sương không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sau đó nàng lại nếu ra một câu hỏi.
"Tiểu Bạch, nếu như chúng ta muốn ăn thịt sò biển, làm sao để có thể biết chính xác là sẽ không bị trúng độc đây? Lúc nãy, khi chúng ta bị những mảnh nhỏ hàn băng của nó công kích, chẳng phải là bên trên đều có chưa độc tố thần kinh hay sao? Nếu như vậy, chúng ta ăn thịt nó, chẳng phải là cũng ăn luôn độc tố vào người hay sao! Nếu là như vậy, không phải là rất nguy hiểm sao?"
Theo như Tô Tiểu Bạch nghĩ thì câu này hỏi rất hay.
Hắn cũng có lo lắng về mặt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bất kể là như thế nào, thì có một việc vẫn cần phải xác định.
Đó là bọn họ cần phải nếm thử mùi vị của nó mới được.
Tô Tiểu Bạch đã nhiều năm vào Nam ra Bắc, đi đến đâu ăn đến đó.
Có món ăn nào ngon mà chưa ăn thử đâu!
Thịt của yêu ma nếu như có thể ăn được, hắn đều nếm thử một chút.
Tuy rằng nơi này là ảo cảnh, Nhưng bởi vì rất giống đời thật, cho nên tất nhiên là thịt cũng có mùi vị.
Nếu không, thì nó cũng tỏa ra thứ mùi thơm mê người đến như vậy!
Điều này đáng được xem xét một cách nghiêm túc.
Tô Tiểu Bạch không khỏi lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, thì đã suy nghĩ ra được một cách hay.
"Vấn đề này, thật ra rất dễ giải quyết."
Tô Tiểu Bạch nói: "Chỉ cần trước khi ăn thịt của nó, chúng ta tinh lọc thịt của nó một chút là được."
"Tinh lọc như thế nào? Không phải là đã nướng bằng lửa rồi đó sao."
Kha Tuyết nghe thấy câu này, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
"Vấn đề này, thật ra rất dễ giải quyết."
Tô Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc, nói: "Chúng ta chỉ cần sử dụng thuật trừ độc đối với kẻ địch là được.
Dùng chân khí của chúng ta để bức độc tố trong cơ thể kẻ địch ra! Giống như là chữa thương khi bị trúng