Phía trên nhã hội.
Bên ngoài Triệu Phương Phỉ thì tỏ vẻ tôn sùng, kì thực là đang kéo cừu hận cho Sở Cuồng Nhân, dùng dăm ba câu châm ngòi địch ý của mọi người đối với Sở Cuồng Nhân.
Sau khi luận đạo.
Phân đoạn thứ hai của nhã hội chính là so tài, mà đây cũng là phân đoạn mọi người mong đợi nhất, thực lực của nhóm giới tử thần bí, tất cả mọi người muốn biết bọn họ đã đạt đến trình độ nào.
Trận bàn luận này có lẽ có thể nhìn ra một phần nào đó.
"Trận bàn luận này, hẳn là ta cũng có thể tham gia đúng không."
Lúc này, Lam Vũ từ tốn nói.
"Tất nhiên."
"Đã vậy thì, giới tử Mặc Tuyết, ngươi có bằng lòng chỉ giáo hay không?"
Lam Vũ trực tiếp chỉ đầu mâu về phíaTriệu Phương Phỉ.
Đối phương ngoài sáng trong tối châm ngòi địch ý của mọi người với Sở Cuồng Nhân, việc này đủ để nàng vô cungf khó chịu, cho nên quyết định xuất thủ.
"Ha."
Triệu Phương Phỉ nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia dị thường: "Không nghĩ tới Lam Vũ cô nương vậy mà lại chọn ta làm đối thủ."
"Dám chiến hay không?"
"Nếu Lam Vũ cô nương có nhã hứng này, tất nhiên ta sẽ không cự tuyệt."
Triệu Phương Phỉ cười cười.
Những người còn lại cũng lộ ra vẻ tò mò, đều muốn xem hai nhân vật cấp bậc nữ thần này đọ sức một chút, để xem rốt cuộc là ai hơn ai một bậc?
Chỉ thấy Triệu Phương Phỉ lấy ra một thanh kiếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh kiếm này, vừa mảnh vừa dài, cực kỳ thanh tú, nhưng khi mũi kiếm chuyển động lại lộ ra hàn quang làm cho người ta không rét mà run.
"Mời."
Triệu Phương Phỉ chắp tay cười một tiếng, lập tức xuất thủ.
Trường kiếm đâm ra, một đạo kiếm quang gần như muốn cắt đứt hư không.
Sắc trời trong tay Lam Vũ vung ra.
Ầm!
Kiếm và sắc trời giao hội, một làn sóng không khí bùng lên.
Bởi vì Triệu Phương Phỉ tính kế Sở Cuồng Nhân, lúc Lam Vũ xuất thủ cũng không lưu tình, bên trong mỗi một chiêu đều xen lẫn lửa giận.
Mọi người thấy thế không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Hai người này, có thù?
"Lam Vũ cô nương, ngươi thật sự không khách khí chút nào, chẳng lẽ cho rằng ta ngấp nghé Sở đạo hữu, xem ta thành tình địch?"
Triệu Phương Phỉ cười nhạt một tiếng, trêu đùa một tiếng.
"Hừ, trong lòng ngươi tự biết."
Lam Vũ hừ nhẹ một tiếng nói.
Tay nàng nắm sắc trời, lại tấn công lần nữa.
Mà Triệu Phương Phỉ cũng không cam chịu yếu thế.
Mọi người liếc nhau, dường như hiểu rõ cái gì đó.
Hai nàng này, tại tranh giành tình nhân?
"Sở Cuồng Nhân này, có tài đức gì, có thể để cho hai đại nhân vật cấp bậc nữ thần tranh giành tình cảm của hắn chứ?"
"Người so với người, tức chết người!"
Hai nữ tử chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Một trận chiến này, đánh hơn nửa canh giờ, sau cùng Triệu Phương Phỉ chủ động nhượng bộ: "Lam Vũ cô nương thực lực cao cường, ta cam bái hạ phong."
Lam Vũ không khỏi nhướng mày.
Nàng cảm giác, Triệu Phương Phỉ căn bản không xuất ra toàn lực, nếu như đối phương xuất thủ toàn lực, thắng bại còn chưa thể biết được.
Nữ nhân này đang ẩn giấu thực lực của mình.
Đương nhiên, nàng cũng không xuất toàn lực.
"Vậy mà giới tử Mặc Tuyết lại thua."
"Không nghĩ tới thực lực của Lam Vũ mạnh như vậy."
Những người khác không biết tình huống cụ thể khi hai người giao thủ, mọi người chỉ thấy giới tử Mặc Tuyết nhận thua với Lam Vũ.
Chuyện này khiến mọi người hết sức kinh ngạc.
Lam Vũ không phải giới tử, lại có thể thắng được giới tử? !
Đây tuyệt đối là một chuyện lớn có thể oanh động thư viện.
"Lam Vũ cô nương có thực lực cao cường, ta cũng có mấy phần hứng thú muốn lĩnh giáo một chút." Diêu Tài Tử ở một bên nói ra.
Hắn từ từ đứng dậy, cây quạt ngọc trong tay nhẹ nhàng lay động.
Lam Vũ trầm ngâm một hồi, khẽ vuốt cằm, cũng không cự tuyệt, nàng đi đến đây trước, chính là vì nhìn thực lực của chư vị giới tử.
"Mời."
Diêu Tài Tử phong độ, nhẹ nhàng nói, hắn đứng tại chỗ, mang trên mặt một nụ cười ung dung, mộgiống như đã tính trước.
Trên thực tế, lúc nhìn Lam Vũ và Triệu Phương Phỉ chiến đấu, Diêu Tài Tử chắc chắn tám đến mười phần mình có thể chiến thắng.
"Nữ nhân đều thích thần phục với cường giả, chỉ cần ta có thể đánh bại nàng, thể hiện ra thực lực của mình, cho dù không thể lập tức bắt được trái tim của nàng, cũng có thể để lại một ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng."
"Có ấn tượng này, sau này có thể từ từ tính kế."
Diêu Tài Tử âm thầm nghĩ tới.
Hắn rất tự tin với bản thân, trên thực tế, hắn tung hoành Phong Nguyệt nhiều năm như vậy, cũng không có mấy nữ tử mà hắn không bắt được.
Tướng mạo, tu vi, tài năng, thực lực.
.
.
Những thứ này, mọi thứ hắn đều hơn người.
Lúc trước, bên trong Tàn Tiên giới, hắn phong lưu, danh tiếng Diêu Tài Tử không ai không biết, không người không hay, truyền khắp thiên hạ, thuận buồm xuôi gió.
"Lam Vũ, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta."
Trong mắt Diêu Tài Tử hiện ra một cảm giác muốn sở hữu.
Mà Lam Vũ đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh, tuy Diêu Tài Tử ẩn giấu rất khá, nhưng dục vọng bẩn thỉu của đối phương, nàng vẫn có thể nhận ra.
Nàng nắm sắc trời, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh.
"Tiếp chiêu đi."
Lam Vũ cũng không nói nhảm, trực tiếp