Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1757


trước sau



Tuy rằng như thế, Nhưng Kha Tuyết vẫn không yên lòng về Tô Tiểu Bạch.
Nàng sốt ruột nói:
"Tỷ tỷ , ta không thể để Tô Tiểu Bạch ở đó một mình được, hiện tại Tô Tiểu Bạch bị thương nặng, ta không biết nếu như hắn ở đó một mình thì có bị ảnh hưởng gì không, ngươi cứ thả ta ra, để ta bảo vệ cho Tô Tiểu Bạch."
Khi nghe thấy lời này, nàng nhíu mày thật chặc, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một với người phụ nữ trước mặt mình.
"Ngươi đừng có lộn xộn ở đây nữa được không, ta kiên quyết không cho phép xảy ra loại chuyện này, nếu ngươi một hai phải như thế thì đừng trách người làm tỷ tỷ như ta không khách khí với ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ rằng nàng ấy sẽ nói như vậy, khiến cho Kha Tuyết tròn mắt ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Kha Sương, không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
“Tỷ tỷ, ngươi không thể như thế này được.

Tô Tiểu Bạch ở đó một mình chống lại một con rắn lớn.

Ngươi cũng biết vết thương của Tô Tiểu Bạch nghiêm trọng như thế nào.

Nếu cả hai chúng ta đều không quan tâm, Tô Tiểu Bạch có thể bị thương rất nặng, ta rất lo lắng cho Tô Tiểu Bạch, không thể mặc kệ Tô Tiểu Bạch như vậy được.”
Trong lúc nói chuyện, nàng vừa giãy dụa dùng hết sức để thoát khỏi Kha Sương, muốn chạy đến bảo vệ cho Tô Tiểu Bạch.
Tuy nhiên, Kha Sương nắm chặt tay nàng không chịu buông ra, sau khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Khả Sương, Kha Tuyết lo lắng đến sắp khóc.
Kha Sương nghiêm túc nhìn Kha Tuyết gằn từng câu từng chữ: "Ngươi cho rằng ta không muốn đến bảo vệcho Tô Tiểu Bạch hay sao, ta cũng lo lắng Tô Tiểu Bạch sẽ bị thương, nhưng nếu như hai người chúng ta chạy đến đó thì có được gì không, Tô Tiểu Bạch sẽ không bị thương nữa sao, không, hai người chúng ta chỉ khiến cho Tô Tiểu Bạch phân tâm mà thôi, nên để cho một mình Tô Tiểu Bạch từ từ đối phó, ta tin là dựa vào năng lực của Tô Tiểu Bạch, hắn nhất định có thể đối phó với con rắn kia, tuyệt đối sẽ không để cho con rắn kia khi dễ hắn.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Sương, Kha Tuyết chút khó tin mà mở to hai mắt nhìn.

Nàng nhìn người trước mặt nhịn không được nói: “Ta lại cảm thấy chuyện này không hề đơn

giản như tỷ tỷ nói, nó có ý đồ bất chính với Tô Tiểu Bạch."
Mà Kha Sương lại lắc lắc đầu, nàng bình tĩnh nói”
"Ta lại cảm thấy mọi thứ không phải như ngươi nói, ngươi yên tĩnh lại cho ta."
Kha Tuyết lúc này mới phát hiện ra là tỷ tỷ của mình cũng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài, Kha Tuyết chợt nhận ra, vỗn dĩ không phải là tỷ tỷ không lo lắng cho Tô Tiểu Bạch, mà nguyên nhân chính là sợ nàng đến đó không những không giúp được mà sẽ trở thành một gánh nặng cho Tô Tiểu Bạch.
Vì vậy, nàng đã kìm chế bản thân ở lại đây, cố gắng hết sức để khiến bản thân tỏ ra bình tĩnh, không khiến mình trở thành gánh nặng cho Tô Tiểu Bạch, sau khi biết được điều này, vẻ mặt của Kha Tuyết trở nên phức tạp.

Các nàng vốn dĩ cho rằng chỉ có bản thân mình lo lắng cho sự an nguy của Tô Tiểu Bạch, bây giờ xem ra mọi chuyện căn bản không phải như vậy.
Sự an toàn của Bạch Bây giờ, có vẻ như mọi thứ không phải như thế này chút nào.
Nàng nhìn thấy trong mắt người đối diện ngập tràn sự lo lắng, không tự chủ được mở miệng nói,
"Tỷ tỷ, ta đã trách lầm ngươi”
Kha Sương thì lại vô cùng bình tĩnh, nàng dời mắt, nói từng câu từng chữ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi biết thì tốt.

"
Tuy rằng nói như thế, nhưng Kha Sương vẫn nhịn không được mà lo lắng, nhìn về phương hướng Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch vẫn đang quần ẩu cùng con rắn lớn Kia.
Thoạt nhìn thì Tô Tiểu Bạch vẫn vô cùng mạnh mẽ, nhưng không dễ dàng đối phó với con rắn lớn đó như trước nữa.
Hơn nữa Tô Tiểu Bạch bị ảnh hưởng bởi vết thương, hành động của hắn gặp nhiều bất tiện, vài lần xém chút nữa thì bị con rắn lớn kia làm tổn thương.
Hai nàng đều nắm chặt tay mình, cực lực kìm chế không xông lên làm hỏng chuyện của Tô Tiểu Bạch.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện