Đương nhiên Tô Tiểu Bạch sẽ không cho hắn cơ hội này, trực tiếp chắn trước mặt hai nàng, thấy Kha Sương với Kha Tuyết mặt mày tái mét, hắn trấn an: “Có ta ở đây, không cần sợ.”
Mặc dù có Tô Tiểu Bạch ở đây rất an toàn nhưng sau khi biết thân phận người mặc áo đen, hai nàng vẫn rất sợ hãi, run rẩy cả người.
Bởi vì lúc hai người còn rất nhỏ, đã từng nghe về uy danh của sư văn minh tinh thần, quê hương của bọn họ cũng bị chính tay sư văn minh tinh thần phá hủy.
Có thể nói cái tên này chính là ác mộng trong lòng hai người, như vậy sao hai người có thể không sợ hãi cho được.
Tô Tiểu Bạch trực tiếp chống lại một chưởng của sư văn minh tinh thần, một chưởng này hai người đều phải lùi lại, nhưng mà có vẻ tàn hồn của sư văn minh tinh thần càng yếu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng sư văn minh tinh thần đã là đèn cạn dầu rồi, đánh thêm mấy hiệp nữa sợ là sẽ hồn phi phách tán.
Sư văn minh tinh thần không cam lòng, lẽ ra hắn đã có thể dễ dàng xử lý Tô Tiểu Bạch, đều do mình quá sơ suất, lại quá tự phụ.
Tô Tiểu Bạch đang định thừa thắng xông lên lại phát hiện khí thế cả người Hoang Mãng Cuồng Ngưu ở bên cạnh không đúng, hình như thực lực đã tăng lên.
“Lão Ngưu, ngươi lại mạnh lên đúng không?”
Tô Tiểu Bạch tò mò đánh giá Hoang Mãng Cuồng Ngưu, mở miệng hỏi.
Hoang Mãng Cuồng Ngưu hưng phấn nói với Tô Tiểu Bạch.
“Chủ nhân, trải qua mấy tháng rèn luyện, ta đã đột pháp Vương cấp đỉnh, bây giờ đã là hoang thú khác cấp chuẩn Thánh.”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, vô cùng vui mừng, lúc trước con Hổ Sơn kia là hoang thú khác cấp chuẩn Thánh suýt chút nữa đã ép mình vào đường cùng, không ngờ bây giờ hoang thú của mình đã lợi hại như vậy.
Vì vậy Tô Tiểu Bạch không tự mình động thủ với tàn hồn Sư Văn Minh Tinh Thần nữa mà hạ lệnh cho Hoang Mãng Cuồng Ngưu giải quyết.
Bởi vì tàn hồn của Đại Đế sắp vỡ ra, thực lực không còn bao nhiêu nên hắn cũng