Xem ra là bởi vì hao hết linh lực vẫn không loại bỏ hết được độc tố nên mới chết.
“Thật may mắn!”
Tô Tiểu Bạch đặt mông ngồi xuống bên cạnh gốc cây, vừa rồi hơi căng thẳng, kẻ địch chết, lúc này tinh thần mới nới lỏng, trên người hắn đều là mồ hôi, sương khói màu đen từ từ tản ra.
Lúc này Tô Tiểu Bạch mới mang theo công cụ tới gần thi thể Thủy Ngưu Thú.
“Không được, vừa rồi dùng quá nhiều độc tốt, cái xác này còn rất nhiều độc tố, sợ là hôm nay không thể thu thập hết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
Mới vừa đến gần mấy bước Tô Tiểu Bạch đã phát hiện cái xác tỏa ra hương vị độc tố rất lớn.
Dù sao những linh thú khác có nhìn thấy cũng không ăn xác có độc, mình đợi một thời gian rồi lại đến xem là được rồi.
Cách cây cổ thụ không xa còn có một cây quý hoa loa kèn độc tiễn, nếu không thể thu thập thi thể Thủy Ngưu Thú, thì hắn chỉ có thể phòng hộ thật tốt đi đến đó.
Đối phó với loại thực vật chủ động công kích này, chỉ có thể che giấu linh lực dao động bản thân, không để đối phương phát hiện, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định, dùng công cụ thật dài để bắt đối phương.
Tô Tiểu Bạch khởi động lá chắn, lấy công cụ từ trong bọc không gian ra, công cụ rất dài từ từ di chuyển đến gần mặt đất chỗ cây hoa.
Phía trước công cụ là một cái móc, chỉ cần chặt đứt kết nối rễ với cây, thì đóa hoa loa kèn to lớn này sẽ không thể phát ra công kích.
Ban đầu rất thuận lợi nhưng một trận gió nhẹ đã thổi một cái lá rách thật lớn bay lại đây, cái lá này sinh ra lúc Tô Tiểu Bạch đang chiến đấu với Thủy Ngưu Thú.
Chiếc lá đang bay về phía hoa loa kèn, Tô Tiểu Bạch nhìn thấy nhưng không kịp ngăn cản.
Sưu một tiếng, nọc độc bị kinh dộng lập tức phun ra ngoài, vừa lúc đánh trúng cái lá ở giữa không trung.
Tô Tiểu Bạch nhanh chóng dùng sức, kéo cái móc để cắt đứt kết nối, lúc này hoa loa kèn độc tiễn mới đổ vào cành cây bên cạnh.
“Đáng tiếc!”
Tô Tiểu Bạch thấy hơi tiếc nuối, số lượng