Xuyên qua lá cây Sở Sở mơ hồ nhìn thấy ở xa xa trên cây có cái đầu gì đó đang chuyển động, nhưng không nhìn rõ mới làm nàng càng sợ hãi.
“Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!”
Sở Sở từ từ ngồi xuống, cơ thể nhẹ nhàng di chuyển về phía kết giới, chỉ cần trở lại kết giới là an toàn.
“Rống!”
Không biết vì sao, Sở Sở cảm giác được bên trong tiếng rống này của con linh thú lại có sự lo lắng.
Nhưng điều này không liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên ở bụi cỏ cách Sở Sở không xa lại xuất hiện một loạt tiếng động, phạm vi không lớn, giống như có một vật nhỏ gì đó đang đi tới đây.
“Xong rồi!”
Sở Sở thầm kêu thảm, lá cây xao động ở hơn mười thước kia rõ ràng như vậy, linh thú bên ngoài chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Qủa nhiên, một đạo tinh quang nhìn về phía Sở Sở, linh thú nhảy lên.
Bụi cỏ xao động kia hình như đang đi tới chỗ Sở Sở.
Cạc cạc cạc, Báo Vân nhanh chóng chạy về phía này, còn vừa chạy vừa kêu.
Kẻ địch chạy với tốc độ nhanh như vậy Sở Sở biết mình không thể chạy thoát.
Lúc nàng muốn hét lên thì phía sau đột nhiên một bàn tay che miệng kéo nàng ra sau cây đại thụ gần đó, hai mắt nàng đầy hoảng sợ, giãy giụa vài cái, người ôm lấy nàng vội vàng nói bên tai.
“Đừng lên tiếng!”
Là giọng Linh nhi, Sở Sở dùng khóe mắt nhìn lại, thấy đúng là Linh nhi đang ôm lấy mình.
Ông một tiếng, kết giới xuất hiện ở trong mắt Sở Sở, bao phủ hai người ở bên trong.
Phong Bất Hoa cũng xuất hiện ở bên cạnh Linh nhi, đang căng thằng thì nhìn về phía Báo Vân.
“Đi về phía sau!”
Phong Bất Hoa vung tay lên, chính mình đứng chắn ở trước mặt.
Phạm vi kết giới không lớn, ba người từ từ di chuyển về phía sau.
Xa xa, Báo Vân đột nhiên dừng lại, ngay tại vị trí biên giới cửa ra vào.
“Rống!”
Một tiếng kêu lo lắng vang lên, Phong Bất Hoa thấy kẻ địch bất động cũng dừng bước.
“Sao lại như vậy!”
Ba người vẻ mặt khó