Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1813


trước sau



Xuyên qua lá cây Sở Sở mơ hồ nhìn thấy ở xa xa trên cây có cái đầu gì đó đang chuyển động, nhưng không nhìn rõ mới làm nàng càng sợ hãi.
“Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!”
Sở Sở từ từ ngồi xuống, cơ thể nhẹ nhàng di chuyển về phía kết giới, chỉ cần trở lại kết giới là an toàn.
“Rống!”
Không biết vì sao, Sở Sở cảm giác được bên trong tiếng rống này của con linh thú lại có sự lo lắng.

Nhưng điều này không liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên ở bụi cỏ cách Sở Sở không xa lại xuất hiện một loạt tiếng động, phạm vi không lớn, giống như có một vật nhỏ gì đó đang đi tới đây.
“Xong rồi!”
Sở Sở thầm kêu thảm, lá cây xao động ở hơn mười thước kia rõ ràng như vậy, linh thú bên ngoài chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Qủa nhiên, một đạo tinh quang nhìn về phía Sở Sở, linh thú nhảy lên.

Bụi cỏ xao động kia hình như đang đi tới chỗ Sở Sở.

Cạc cạc cạc, Báo Vân nhanh chóng chạy về phía này, còn vừa chạy vừa kêu.

Kẻ địch chạy với tốc độ nhanh như vậy Sở Sở biết mình không thể chạy thoát.

Lúc nàng muốn hét lên thì phía sau đột nhiên một bàn tay che miệng kéo nàng ra sau cây đại thụ gần đó, hai mắt nàng đầy hoảng sợ, giãy giụa vài cái, người ôm lấy nàng vội vàng nói bên tai.
“Đừng lên tiếng!”
Là giọng Linh nhi, Sở Sở dùng khóe mắt nhìn lại, thấy đúng là Linh nhi đang ôm lấy mình.

Ông một tiếng, kết giới xuất hiện ở trong mắt Sở Sở, bao phủ hai người ở bên trong.


Phong Bất Hoa cũng xuất hiện ở bên cạnh Linh nhi, đang căng thằng thì nhìn về phía Báo Vân.
“Đi về phía sau!”
Phong Bất Hoa vung tay lên, chính mình đứng chắn ở trước mặt.

Phạm vi kết giới không lớn, ba người từ từ di chuyển về phía sau.

Xa xa, Báo Vân đột nhiên dừng lại, ngay tại vị trí biên giới cửa ra vào.
“Rống!”
Một tiếng kêu lo lắng vang lên, Phong Bất Hoa thấy kẻ địch bất động cũng dừng bước.
“Sao lại như vậy!”
Ba người vẻ mặt khó

hiểu, chẳng lẽ kẻ địch không vào được.

Cách kết giới một đoạn, cây cỏ xao động vài cái, một cái đầu nhỏ đầy hoa văn thò ra.
“Ba!”
Tiểu tử kia mở miệng, hướng về phía kết giới kêu một tiếng.
“Đây là cái gì!”
Sở Sở nhìn đầu sỏ gây tội hỏi.
Phong Bất Hoa nhìn xa xa con linh thú to lớn đang liên tục đi qua đi lại ở rìa biên giới không thể tới gần biên giới cửa ra vào, lại nhìn con tiểu linh thú cách đó hơn mười thước, lúc này mới nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vì sao lớn không vào được, nhỏ lại vào được?”
Tiểu tử kia lắc lư cái đầu như đang tìm gì đó, sưu một cái chui đầu vào bụi cỏ, bụi cỏ lại xao động lên.
“Làm sao đây?”
Xem ra đối phương bị giọng nói hoặc là mùi của Sở Sở hấp dẫn, mới đi đến đây, còn về phần con lớn chắc là tìm kiếm tới.
Tiểu linh thú giống như không ý thức được nguy hiểm, chui ra khỏi bụi cỏ đi đến chỗ lúc trước Sở Sở ngồi, đi qua đi lại xem xét lá cây Sở Sở xé rách.
“Chúng ta lui về phía sau hay làm sao đây?”
Phong Bất Hoa đương nhiên sẽ không ngốc mà đi thương tổn tiểu linh thú, nếu con lớn nhìn thấy ba người làm tiểu linh thú bị thương nhất định sẽ canh giữ ở bên ngoài để báo thù.
“Nếu có Tô Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi!”
Linh nhi không nghĩ ra được chủ ý gì.
“Chờ đi, dù sao con lớn cũng không vào được!”
Có lẽ là có hạn chế gì đó, làm cho linh thú lớn chống cự được trọng lực không thể đi vào biên giới cửa ra vào, mà con nhỏ lại có thể.
“Đuổi con nhỏ ra ngoài?”
Sở Sở thấy tiểu linh thú ở gần đó đang đi qua đi lại không có mục đích.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện