Sau khi mất đi mục tiêu, có vẻ tiểu tử kia rơi vào nghi hoặc.
Tô Tiểu Bạch có tinh thạch mạo phao, nó không những có thể nói chuyện với Sở Sở, mà còn chỉ ra được phương hướng khối còn lại trong tay Sở Sở.
Điều này giúp cho hắn ở trong rừng rậm vẫn nắm chắc được phương hướng, không bị lạc đường.
Đi được một lúc thì đột nhiên xuất hiện một con Thủy Ngưu Thú trực tiếp công kích người đang đi đường là Tô Tiểu Bạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này là sao?”
Vốn cho là có tinh thạch màu đỏ, không bị trọng lực ảnh hưởng thì linh thú như Thủy Ngưu Thú sẽ không dám công kích mình, không ngờ nó lại không biết sợ như vậy.
Tô Tiểu Bạch liên tục nhảy qua lại mấy cây để tránh công kích của đối phương.
Con Thủy Ngưu Thú này lại đuổi sát hắn không tha, liên tục đụng vào thân cây, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tô Tiểu Bạch như là có thâm thù đại hận.
“Chuyện này là sao, vẫn còn đuổi!”
Tô Tiểu Bạch bất đắc dĩ, vốn định nhanh chóng trở về biên giới nhưng con Thủy Ngưu Thú này đuổi theo không tha, hắn đành phải lấy ra độc tố nấm hình người.
Không ngoài ý muốn, chỉ một lát sau, kẻ địch đã tiến vào trong bẫy của hắn, lại lấy ra một tinh thạch màu đỏ từ trong xác chết.
Tô Tiểu Bạch xử lý xong cái xác, lại đi tiếp, lần này bị chậm trễ không biết đám Sở Sở có sốt ruột không.
Trong rừng rậm thỉnh thoảng xuất hiện dược liệu, nhưng chỉ có gặp được dược liệu vô cùng trân quý hắn mới dừng lại.
Đi được một lúc lâu, phía trước truyền đến tiếng động.
“Ầm vang!”
Hình như là tiếng pháp thuật gì đó rơi xuống, đây vừa hay là hướng hắn trở lại biên giới.
“Làm sao bây giờ, sợ là có người đang tranh đấu!”
Tô Tiểu Bạch do dự một hồi.
“Hay là liếc mắt một cái, nếu là người với linh thú đánh nhau thì có thể sẽ kiếm được ưu đãi gì đó.”
Nếu phiền phức quá thì đi vòng qua, dù sao đi đường vòng cũng rất lâu.
Hắn khởi động lá chắn nhẹ nhàng đáp xuống trên cây, cách đó không xa có một nữ tử trẻ tuổi đang đánh