Kỹ năng tiếp theo còn chưa kịp thể hiện ra, chiến đấu cơ bản đã xong rồi.
“Phía sau chắc chắn vẫn còn.”
Chu Dũng lo đám Tô Tiểu Bạch thả lỏng cảnh giác, vội nhắc nhở.
“Sở Sở, ngươi cũng bắt đầu công kích được rồi, lúc còn hơn nửa thì dừng lại, sử dụng thuốc tễ, chờ khôi phục lại thì tấn công tiếp.”
Tô Tiểu Bạch nhân lúc Cự vẫn chưa đi lên dặn dò Sở Sở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, không sao, dù sao vẫn còn lá chắn mà.”
Sở Sở cũng không lo lắng, những con Cự này vừa yếu vừa chậm, tuy chiếm ưu thế vế số lượng nhưng không thể phá được lá chắn của Tô Tiểu Bạch, mọi người còn có tinh thạch khôi phục, thuốc tễ, từ từ ma là được.
“Ta cũng có thể công kích!”
Công kích độc tố của Linh nhi cũng rất lợi hại, nàng cũng muốn ra tay.
“Được.”
Trải qua trận chiến vừa rồi, Tô Tiểu Bạch phát hiện linh lực của mình cũng tiêu hao rất ít, nói cách khác không cần lo lá chắn tiêu hao hết cần Linh nhi trợ giúp, mình tự chống đỡ được.
“Tốt quá, phải để những con Cự này biết sự lợi hại của ta.”
Vừa rồi Linh nhi nhịn không ra tay, Chu Dũng cũng nhìn sang, những đội hữu này của Tô Tiểu Bạch không hề yếu, xem ra tình huống mình lo lắng sẽ không xảy ra.
Giống như cảm ứng được Cự ở trên bờ cát đã bị tiêu diệt hết, lại một đám Cự dày đặc bò ra.
“Lần này hình như lớn hơn.”
Sở Sở phóng Thất Thủ, đánh trúng con Cự đang chạy trốn ở rất xa, nó lập tức bị cắt thành hai nửa đồng thời va vào người đồng đội bên cạnh.
“Lớn cũng vô cụng!”
Linh nhi giơ pháp trượng lên, một luồng ánh sáng xanh biếc phóng ra ngoài.
Ánh sáng này không chỉ bắn trúng một con mà là đục lỗ trên người vài con.
Mấy con Cự đó giống như bị nướng chín lập tức đứng bất động tại chỗ.
“Thật lợi hại!”
Chu Dũng phóng ra tường nước nhìn pháp thuật đồng đội đánh trúng Cự, đánh giá về bọn họ cũng tăng lên rất nhiều.
Tuy nhìn công kích của Linh nhi