Trên bãi biển Cự dường như không có dấu hiệu dừng lại, tiểu đội không thể tới gần mặt biển.
Xác chết chồng chất phủ kín cả bờ cát, nhóm Tô Tiểu Bạch chỉ có thể bay lên giữa không trung.
Chu Dũng thấy linh lực của mình đã tiêu hao hơn nửa, sau khi phóng tường nước, lấy thuốc tễ từ trong bao ra uống vào.
“Tô Tiểu Bạch, kẻ địch còn quá nhiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công kích độc tố của Linh nhi có hiệu quả rất tốt nhưng tiêu hao rất nhiều linh lực, nhóm Cự vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
“Các ngươi dùng thuốc tễ đi, để ta đến công kích.”
Tô Tiểu Bạch duy trì lá chắn, chuẩn bị khởi động pháp thuật cỡ lớn.
Phong Bất Hoa lướt trên mặt đất, giết chết mười con Cự, đứng ở giữa không trung, mấy con Cự muốn công kích nàng lại bị lá chắn chặn lại.
“Nhiều lắm!”
Phong Bất Hoa tạm thời dừng công kích, lấy thuốc tễ ra uống.
Tất cả mọi người đang khôi phục linh lực, lúc này Cự bị cản trở, dương dương tự đắc bò lên, phải có đến hơn một ngàn con.
“Vừa rồi chúng ta đã giết chết mấy ngàn con, sao vẫn còn, chẳng lẽ tất cả Cự dưới đáy biển đều chạy tới sao?”
Linh nhi thu hồi pháp trượng, đánh tiếp như vậy tuy không nguy hiểm nhưng mọi người đều rất mệt mỏi.
Tô Tiểu Bạch phóng trường thương vào trung tâm đàn Cự.
Mười con Cự trên mặt đất bị lực đạo của trường thương đánh bay lên, quay cuồng bay ra khắp nơi.
“Linh Hỏa.”
Chu Dũng mới khôi phục linh lực đã cảm giác có một cỗ linh lực dao động rất lớn thổi đến đây, hắn quay lại nhìn, chỉ thấy trên mặt đất, xung quanh trường thương của Tô Tiểu Bạch phát ra ngọn lửa phóng thẳng lên trên.
“Ngọn lửa bao trùm mấy trăm con Cự?”
Những con này bị đốt cháy phát ra tiếng lách tách.
Mấy con Cự da dày thịt béo mốn mang the cả ngọn lửa trên người chạy vào trong biển, ai ngờ uy lực của ngọn lửa không giảm, mới chạy ra vòng lửa được mấy thước đã bị chết cháy.
“Tô Tiểu Bạch, kỹ năng này của ngươi thật lợi hại!”
Mấy trăm con Cự chết ngay tại chỗ, những con ở phía sau cũng không dám tới gần vị trí của vòng lửa nữa, tuy Tô Tiểu Bạch đã