Nước biển xung quanh bị khuấy ra sóng lớn, rất nhiều linh thú bị linh lực dao động lớn dọa sợ chạy đến chỗ xa.
Phong Bất Hoa chọn công kích cẳng chân của kẻ địch, sau khi thử biết là trường kiếm không phá được phòng ngự trước mặtt nhưng có thể làm bị thương những chỗ yếu ớt này.
Trường thương của Tô Tiểu Bạch phối hợp với bảo kiếm của nàng rất nhanh đã đánh gãy rất nhiều cẳng chân, cơ thể Cự Vương nghiêng về một bên, một chùm tia sáng đánh vào đầu, lần này không có cái càng to chắn nên nó bị trọng thương.
Tuy công kích của Chu Dũng không có tính sát thương, nhưng lại làm chậm lại hành động của nó.
Mọi người liên tục công kích, Cự Vương dùng một cái càng che chắn đầu, một cái khác công kích về phía người hành động chậm hơn là Chu Dũng.
“Hộ thuẫn vẩn đục!”
Nhìn thấy kẻ địch công kích đến, chạy trốn thì không kịp rồi, hắn chỉ có thể nhanh chóng khởi động hộ thuẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Bạch vội gia tăng cường độ lá chắn, nhưng vừa rồi đã bị công kích của kẻ địch đánh vỡ một lần, chắc lần này cũng không ngăn cản được.
Chỉ hy vọng sau khi kẻ địch phá vỡ lá chắn thì sẽ không đủ lực đạo phá vỡ hộ thuẫn của Chu Dũng.
Linh nhi dừng công kích, chuyển linh lực lên người Tô Tiểu Bạch, cường độ lá chắn của hắn được gia tăng có lẽ sẽ ngăn cản được công kích của kẻ địch.
Mọi người đều dừng công kích, hình như Cự Vương cũng chỉ chờ cơ hội này.
Mấy cái cẳng còn lại đột nhiên cử động, thân hình to lớn nhoáng lên, lại phóng về hướng ngược lại.
“Nó muốn chạy!”
Tô Tiểu Bạch phát hiện công kích của kẻ địch là đánh lạc hướng, thực tế nó không đánh lại nên muốn chạy trốn.
“Đuổi theo!”
Linh thú lớn như vậy, chắc chắn là một chiến lợi phẩm tốt, đương nhiên Phong Bất Hoa sẽ không bỏ qua.
Sau khi Cự Vương chạy xa một khoảng, mọi người đang định đuổi theo thì đột nhiên mấy trăm con tiểu Cự từ trong khe hở san hô xung quanh chạy ra, chắn trên đường mọi người đuổi theo.
“Không kịp rồi!”
Tô Tiểu Bạch lập tức hiểu ra, con Cự này đã mưu tính từ trước, có lẽ lúc bị Linh nhi làm hỏng một mắt, nó đã bắt đầu nghĩ đến chạy trốn, đáng tiếc mình không nghĩ tới, nếu để mấy đồng đội ngăn cản đường lui thì kẻ địch đã không