May mắn, chắc là do lúc trước ở bãi biển đã giết nhiều, nên không lâu sau, số lượng Cự công kích đã giảm rất nhiều, nhiều con còn quay đầu chạy trốn.
Ở bên này Tô Tiểu Bạch cũng bắt đầu công kích, không gào thét, Cự ở dưới đáy biển có công kích rất đáng sợ, chỉ thấy cái càng to lớn chặn bảo kiếm của Phong Bất Hoa, lỗ một tiếng, bảo kiếm bị Cự Vương hất văng ra ngoài.
“Cứng vậy.”
Phong Bất Hoa không ngờ bảo kiếm của mình lại không chém vỡ được.
Công kích dưới nước của Chu Dũng cũng có đặc sắc riêng, tường thủy to lớn biến thành một dòng nước phun trào, lúc đánh vào, cơ thể của Cự cũng phải lắc lư, hai cái càng lớn không đánh trúng mục tiêu làm nó rất tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái càng đang kẹp Phong Bất Hoa cũng thả ra, quay đầu dùng toàn lực công kích Chu Dũng.
“Cẩn thận!”
Mặc dù có lá chắn nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không dám chắc sẽ đỡ được một kích toàn lực của đối phương.
“Không sao!”
Sắc mặt Chu Dũng ngưng trọng, một quả cầu nước bao quanh mình.
Tô Tiểu Bạch cảm nhận được một lực rất lớn đánh vào phá vỡ lá chắn, công kích về phía Chu Dung.
“Linh Hỏa!”
Trường thương bay ra ngoài, tốc độ rất nhanh, đâm vào giữa các khớp của cái càng trước khi nó công kích đến lá chắn của Chu Dũng.
“Ầm ầm!”
Chắc là quá đau nên Cự dừng công kích, cơ thể lắc lư.
Trường thương đâm không sâu, nó dùng một cái càng khác rút trường thương ra.
Có lẽ cảm thấy Tô Tiểu Bạch mới là uy hiếp lớn nhất, nó lắc mình một cái tấn công về phía Tô Tiểu Bạch.
“Tô Tiểu Bạch, cẩn thận!”
Giọng nói ôn hòa của Sở Sở truyền đến từ phía xa, chỗ các nàng đã không còn tiểu Cự.
Công kích của Cự còn chưa tới nơi thì đã một tia sáng đánh về phía đầu nó.
Hai con mắt ở trên đầu vừa chú ý tới công kích thì đã tối đen.
Ánh sáng lần này của Linh nhi rất chính xác, vừa hay đánh vào mắt, nơi yếu ớt