Tô Tiểu Bạch cảm giác Ma Tôn Gỉa cũng là nghiêm túc.
Nhưng mà, cho dù kẻ địch này chuẩn bị sức mạnh cường đại như vậy, lại không bộc lộ ra chút sát khí nào.
Điều này làm Tô Tiểu Bạch thấy rất kỳ quái.
Hắn bắt đầu tự hỏi một chuyện – hay là Ma Tôn Gỉa này không muốn giết hắn thật? Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ muốn giáo huấn mình một chút thôi? Sao lại như vậy? Cứ cảm giác đây không phải sự thật! Ma Vực có người như vậy sao? Những người Ma Vực nhìn thấy trước đây đều là tội nghiệp nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nọ nham hiểm hơn người kia.
Cũng vì vậy mà Tô Tiểu Bạch mới thấy chán ghét người Ma Vực, làm hắn chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ, nhưng mà kẻ địch trước mặt này lại có một cách nhìn khác.
Tô Tiểu Bạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng hắn suy nghĩ lại cẩn thận thì vẫn kiên định với ý tưởng ban đầu của mình.
Đó là cho dù người này có nghĩ như vậy thật thì hắn chỉ là số ít trong đám người Ma Vực.
Đại đa số đều không có ý tưởng này.
Đều là ác nhân không đáng tha thứ.
Cho nên, nếu tiếp theo đánh giá vẫn không phát hiện sát khí của Ma Tôn Gỉa thì hắn sẽ ra một quyết định rất quan trọng: tha thứ cho Ma Tôn Gỉa.
Không truy cứu hành vi công kích của hắn.
Nếu nói quyết định này không làm người ta chấn động, là giả.
Bởi vì ấn tượng của người bình thường đối với Tô Tiểu Bạch là hắn sẽ nhanh chóng giết chết tất cả người đánh lén mình.
Nhưng thật ra đây không phải nguyên tắc của Tô Tiểu Bạch.
Đối với người không đáng tha thứ hắn nói giết là giết, không chút lưu tình.
Nhưng mà với kẻ địch có lý do để hắn bỏ qua thì sao? Không phải hắn không thể đưa ra quyết định này.
Tô Tiểu Bạch chính là ngươi như vậy.
Hắn là người rất sáng suốt, hơn nữa quyết định hắn đưa ra làm ai cũng phải tán đồng.
Dù sao, Tô Tiểu Bạch rất có khí chất đứng đầu.
Người như vậy, làm sao không khiến người