Đương nhiên lúc này Ma Tôn Gỉa đối với nhận thức về thực lực của bản thân vẫn có chút không thích hợp.
Bởi vì tới tận bây giờ, Ma Tôn Gỉa vẫn không nghĩ mình không đánh lại được Tô Tiểu Bạch.
Hắn cảm thấy mình phóng ra toàn bộ thực lực, thậm chí là đột phá cực hạn sẽ vượt qua được Tô Tiểu Bạch.
Nhưng mà sự thật thì sao?
Sự thật là bây giờ Tô Tiểu Bạch đã không còn là Tô Tiểu Bạch của quá khứ nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, hắn còn rất am hiểu che giấu thực lực thật sự của bản thân.
Cái này làm cho Ma Tôn Gỉa không thể nghĩ ra được một chuyện – Tô Tiểu Bạch đã phòng ngự được công kích của kẻ địch một cách hoàn hảo.
Chẳng qua là hắn không để lộ ra ở trên hơi thở.
Có thể trước đó tiến hành che giấu, không để đối phương nhìn thấu là lối tư duy đúng đắn.
Sở dĩ mỗi người đều không thể hiện lối tư duy khác biệt ra cho người khác xem là bởi vì chỉ khi nó được che giấu thì mới là vũ khí có giá trị.
Một khi lộ ra sẽ không còn ý nghĩa.
Cảnh giới của Tô Tiểu Bạch không phải người bình thường có thể so được, vì vậy hắn rất hiểu hàm nghĩa của những lời này.
Hơn nữa chuẩn bị thực thi nó bất cứ lúc nào.
Chỉ thấy, hắn, một bên đợi kẻ địch thi triển ra công kích tinh thần có thể phân thắng bại, một bên chuẩn bị thi pháp bất cứ lúc nào.
Tô Tiểu Bạch đều dự đoán được hết những động tác mà đối thủ có thể làm.
Hắn chỉ chờ kẻ địch ra tay công kích! Cơ hội chỉ lướt qua trong giây lát.
Nếu không nắm bắt được cơ hội này, trước hết dùng một chiêu đơn giản gắn gọn đánh tan phòng tuyến của kẻ địch, để hắn nhận thức được sự chênh lệch thực lực.
Tô Tiểu Bạch biết rõ mình có thể làm được những điều này.
Chỉ cần kiềm chế cảm xúc là được rồi! Qủa nhiên, rất nhanh cơ hội đã đến rồi.
Tuy rằng Ma Tôn Gỉa đã coi Tô Tiểu Bạch là một đối thủ đáng giá để đánh một trận chiến, nhưng hành vi của bản thân vẫn còn dính chút ngạo mạn.
Có thể từ trước tới nay hắn là vô