Tô Tiểu Bạch chưa bao giờ phóng đoán không.
Nếu hắn suy đoán như vậy thì đương nhiên đã có rất nhiều bằng chứng hỗ trợ cho suy đoán của mình.
Lý do nằm ở, nếu sự thật đúng là như vậy thì lẽ ra bọn họ không nên oán hận về việc bị giết mới phải.
Tâm tính của bọn họ cũng không đủ điều kiện để trở thành oán linh.
Cùng lắm chỉ hối hận thực lực của mình không cường đại, hoặc là đưa ra lựa chọn sai lầm mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên mới nói, sau khi phân tích xong, cuối cùng hắn kết luận những người này là người thường bị bắt đến sau đó chết ở Ma Vực hoặc là đến Ma Vực tiêu diệt những kẻ tà ác ở đây, sau đó chưa ra trận đã chết trước, vì vậy mới sinh ra oán niệm nặng.
Như vậy là thông suốt rồi.
Lúc này Tô Tiểu Bạch cảm nhận thấy oán khí xung quanh hội tụ ngày càng mạnh.
Thậm chí còn tạo thành khí thế tận trời.
Điều này làm Tô Tiểu Bạch rất cảnh giác.
Đương nhiên rồi.
Bởi vì những thứ này giống như con gián vậy.
Oán khí tích tụ lại giống như sương mù giữa bầu trời đen.
Đương nhiên lúc nhìn thấy ngưng kết thành một màn sương dày đặc, trong màn sương có còn gấp mấy trăm lần ác linh xuất hiện.
May mà Tô Tiểu Bạch có kiến thức rộng rãi, cho nên cho dù nhìn thấy trường hợp chấn động như thế nào cũng có thể trấn định lại tinh thần rất nhanh.
Nhưng mà Kha Sương Kha Tuyết thì sao? Các nàng nhìn thấy cảnh này sao có thể không khiếp sợ cho được?
“Trời ơi, Tiểu Bạch! Xung quanh chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu oán linh vậy?”
Kha Sương vô cùng chấn động, phải kêu lên.
“Đúng vậy, Tiểu Bạch! Có phải chúng ta đã bị oán linh bao vây rồi không?”
Kha Tuyết nhìn có vẻ rất căng thẳng bất an.
“Không cần lo lắng, chỉ cần các ngươi không rời khỏi ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn.”
Tô Tiểu Bạch nói như vậy xong, hét lớn.
Trong nháy mắt, quanh người hắn bùng nổ lên ngọn lửa rất mạnh.
Tiếp đó, ngọn lửa này lại bị Tô Tiểu Bạch vung tay lên phóng ra ngoài, hơn nữa hòa quyện