“Cuối cùng cũng thấy chỗ khác biệt.”
Tô Tiểu Bạch nhìn thành trì ở nơi xa, cảm khái.
Kha Sương Kha Tuyết nghe vậy thì rất tò mò.
Vì thế hai người mở miệng hỏi.
“Cái gì vậy, Tiểu Bạch? Trong sương mù kia có cất giấu cái gì à?”
“Đúng vậy, một tòa thành trì.”
Tô Tiểu Bạch nói.
“Thành trì? Thú vị!”
Kha Sương nghe vậy, khá hiếu kỳ: “Như vậy thú vị hơn là chỉ có đồng hoang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong thành trì, chắc là sẽ thấy rất nhiều kẻ địch đúng không?”
“Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.”
Tô Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Chúng ta giao hẹn trước.
Nhìn thấy người Ma Vực sẽ xử lý toàn bộ! Cơ bản không có người nào tốt.”
Kha Sương Kha Tuyết nghe vậy, gật đầu.
Các nàng thấy Tô Tiểu Bạch nói rất đúng.
Không thể thủ hạ lưu tình.
Nếu không dẫn tới hậu họa về sau.
Trong Ma Vực đương nhiên cũng có người vô tội.
Nhưng mà lúc ra tay không lo được nhiều như vậy.
Dù sao, người ma Vực có uy hiếp rất lớn đối với bên ngoài.
Bọn họ không có người nào tốt cả.
Cho nên rất nhiều trường hợp xử lý tất cả người Ma Vực là cách tốt nhất.
Lúc này, Tô Tiểu Bạch vừa cảm giác xung quanh có kẻ địch không, vừa thi pháp tạo ra một mảng sương mù.
Sau khi thi pháp xong, hắn đi vào bên trong nói với Kha Sương Kha Tuyết.
“Đến đây đi, Kha Sương Kha Tuyết.
Chúng ta ẩn thân thông qua mảng sương mù này để hành động.”
Kha Sương Kha Tuyết nghe vậy thì có vẻ rất hứng thú.
Bởi vì, các nàng chưa từng nhìn thấy pháp thuật kỳ quái như thế.
“Tiểu Bạch, chiêu này của ngươi phóng ra thế nào vậy?”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch, gần đây ngươi lại sáng tạo ra pháp thuật mới sao không nói với chúng ta.
Chiêu này nhìn có vẻ rất ngầu.
Làm sao nghĩ ra vậy?”
“Nếu ngươi muốn hỏi linh cảm của ta thì chính là nhìn thấy thành trì ở xa xa.”
Tô Tiểu Bạch cười cười, nói: “Nghĩ làa có thể dùng sương mù để che giấu chúng ta.”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
Kha Sương Kha Tuyết nghe vậy có vẻ không tin lắm.
Mà Tô Tiểu Bạch chỉ ho