Lời này có ý gì?
Nói đúng ra là, Tô Tiểu Bạch sợ sau khi các nàng biết được mục địch trọng đại như vậy sẽ bị các thủ đoạn đọc tâm ảnh hưởng.
Như vậy sẽ rất phiền phức.
Khả năng chống cự pháp thuật tinh thần của hai người với không được mạnh.
Tô Tiểu Bạch lo lắng cũng là điều cần thiết.
Thậm chí có thể nói vì đề phòng chuyện này xảy ra nên mới có suy nghĩ huấn luyện các nàng tăng cường năng lực ở mặt này.
Có thể nói đây là cơ hội giúp hai người trở nên mạnh mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Tô Tiểu Bạch dùng sương mù bao phủ ba người, sau đó bắt đầu thi pháp, thi triển thuật Thần Hành để gia tăng tốc độ di chuyển.
Tốc độ di chuyển của ba người được sương mù với thuật Thần Hành củng cố, trở nên rất mạnh.
Giống như nháy mắt đã dịch chuyển ra ngoài hơn trăm mét.
Cảm giác này làm người ta rất sung sướng.
Thâm chí còn có ảo giác dưới loại tốc độ cao này không gì là không làm được.
Trong võ thuật, chỉ có tốc độ là không thể phá được.
Nhưng người tu tiên thì không phải như vậy.
Nó có một bộ quy tắc mà võ thuật không có.
Nếu có tốc độ mà công kích của ngươi không thể xuyên qua phòng ngự của kẻ địch thì có tác dụng gì? Điều này hoàn toàn vô nghĩa.
Hơn nữa, chỉ chăm chăm vào gia tăng tốc độ ngược lại còn là chuyện xấu.
Vẫn cần ưu tiên sức mạnh và các khả năng khác, rèn luyện có chọn lọc và mục tiêu.
Mấy người Tô Tiểu Bạch càng tới gần thành trì thì lực ép của ma khí càng mạnh.
Nhưng mà hơi thở ở đây lại rất kỳ quái, không có nhiều ma khí do người phát ra.
Cho nên Kha Sương lo lắng đưa ra một suy đoán.
“Tiểu Bạch, không phải ở đây không có người sống chứ? Rốt cuộc Ma Vực đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta cảm thấy không có người sống càng tốt.”
Kha Tuyết ở bên cạnh mở miệng nói: “Mục đích chúng ta là tiêu diệt sạch người Ma Vực.
Cho nên bọn