Tô Tiểu Bạch nghĩ đến đây, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Giống như bọn họ đang đi vào trong một âm mưu rất lớn.
Nhưng mà hắn cũng không sợ hãi.
Không gì có thể làm cho hắn thấy sợ.
Ngay cả chuyện này cũng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Bạch thấy, nếu kẻ địch muốn làm hắn kinh ngạc từ trong nội tâm thì phải bỏ thêm sức lực mới được.
Dù sao, định lực của hắn đã đến trình độ cả vùng đất lớn sụp đổ trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt.
Trừ khi có người thể hiện ra thực lực mạnh hơn hắn ở mọi phương diện, hoặc là đối phương cũng là người xuyên qua, hắn mới thừa nhận mình bị kinh ngạc.Hoặc nói là kinh hách cũng không sao.
Tô Tiểu Bạch dẫn hai người hành động cẩn thận đi vào trong thành trì.
Càng tới gần quan sát càng cảm thấy tòa thành trì này bị đổ nát rất nghiêm trọng.
Tô Tiểu Bạch nhìn xung quanh, cảm khái.
Hắn đoán là tòa thành trì này đã rất lâu không có người trông coi rồi.
Ít nhất cũng phải hơn năm trăm năm.
Ở một số nơi thời gian năm trăm năm cũng đủ để biến biển thành ruộng dâu rồi.
Cũng đủ để Tôn Ngộ Không được giải cứu khỏi chân núi Ngũ Hành rồi.
Dòng thời gian này cũng thể hiện trên kết cấu tường thành bị năm tháng tàn phá.
Cửa thành nhìn như sắp sụp.
Hai tấm ván gỗ giống như có thể rơi xuống đè chết người bất cứ lúc nào.
Tô Tiểu Bạch thấy vậy không khỏi hô một cái.
Hắn bị mắc một chút chứng cưỡng chế.
Nhìn thấy thứ gì đó treo lủng lẳng sắp rơi, sẽ muốn đẩy một cái cho nó ngã hoàn toàn.
Tô Tiểu Bạch nghĩ là làm.
Hắn bắt đầu thực hiện ý nghĩ của mình.
Chỉ thấy hắn vung tay lên! Một động tác hất tay, bạo phát ra chấn động không khí rất mãnh liệt.
Sóng chấn động kịch liệt đánh bay ván cửa ở hai bên ra thật xa giống như người bình thường đánh vào bánh mì.
Kha Sương Kha Tuyết thấy thế thì rất kinh ngạc.
Không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy Tô Tiểu Bạch sử dụng sức mạnh cường đại như vậy.
Nhưng mà có cảm giác hắn lại mạnh lên.
Không ngờ dùng một động tác nhẹ nhàng