Âu Dương Đạc dùng pháp bảo miễn cưỡng bắn được ngọn lửa với lôi quang ngược trở lại.
Nhưng mà, nháy mắt này đã dùng hết sức mạnh của pháp bảo.
“Cái gì? Công kích thật là mạnh!”
Âu Dương Đạc thấy vậy thì rất sợ hãi.
Ngọn lửa với lôi quang vừa rồi mạnh đến mức có thể làm hắn bốc hơi trong nháy mắt.
May mà có pháp bảo bảo vệ mới đỡ được một chiêu này đồng thời cũng bắn ngược trở lại.
Nhưng mà cũng vì vậy mà pháp bảo đã hết sạch năng lượng, tạm thời không sử dụng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tù Ngưu thấy công kích của mình bị đánh ngược trở về cũng không ngạc nhiên.
Nó trực tiếp gầm lên giận dữ phóng ra ma trận lôi chứa ma khí mãnh liệt hấp thu công kích này, hơn nữa chân dẫm một cái phóng ra cả lôi quang màu đen của ma trận lôi.
Lôi quang màu đen có uy lực rât khủng bố.
Thậm chí đủ làm cho Âu Dương Đạc người bị nó nhắm trúng cảm nhận sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
Tốc độ di chuyển của nó quá nhanh.
Khoảng cách ba trăm thước mà chớp mắt đã đến trước mặt Âu Dương Đạc! Âu Dương Tình vội vàng lấy pháp bảo ra nghênh chiến.
Pháp bảo của nàng là Phong Ảnh Linh Châm.
Bình thường thì không có hiệu quả phòng ngự nhưng lúc đối mặt với công kích tia chớp lại có thể dẫn sét xuống mặt đất, vô hiệu hóa công kích.
Âu Dương Tình ném Phong Ảnh Linh Châm ra, làm nó biến lớn sau đó cắm xuống mặt đất.
Trong nháy mắt này, ma lôi cũng bị hấp thu vào, bị dẫn xuống mặt đất giống như nàng hy vọng.
Nhưng như vậy vẫn không đủ để giải quyết vấn đề! Dù sao cũng mới đỡ được một chiêu của kẻ địch mà thôi.
Đối phương vẫn có thể dùng rất nhiều chiêu khác, Phong Ảnh Linh Châm không thể dùng để phòng ngự tiếp được nữa.
Bởi vì linh lực của nó cũng đã tiêu hao gần hết rồi.
Thậm chí trên thân châm còn có một chỗ bị sấm sét đánh thành màu đen.
Tù Ngưu đã chán chơi trò đấu từ xa với bọn họ rồi.
Vì vậy nó quyết định phát động công kích có tính hủy diệt, trực tiếp công kích ba người ở khoảng cách gần.
Đây là lực lượng rất cường đại.
Tô Tiểu Bạch thấy vậy lập tức làm ra