Nghe vậy Kha Sương Kha Tuyết cũng không nói gì nữa.
Dù sao Tiểu Bạch cũng nói là không vấn đề gì.
Vậy các nàng cũng không gì để dị nghị.
Nhưng mà như vậy cũng không làm các nàng bớt lo lắng.
Muốn hỏi vì sao, đương nhiên là vì con trâu này mạnh như thế, cho dù hai huynh muội hợp lực lại cùng chiến đấu vẫn sẽ bị áp chế chặt ché.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới tình huống như vậy, cho dù Tiểu Bạch có ra tay nhanh đi nữa cũng không kịp cứu hai người khỏi công kích đập nát của Tù Ngưu.
Các nàng lo lắng cũng đúng thôi.
Bởi vì, lúc này nhìn hai huynh muội chiến đấu với Tù Ngưu, làm người ta phải nơm nớp lo sợ.
Rất nhiều công kích của bọn họ Tù Ngưu còn không thèm nhìn.
Từng đạo kiếm khí chém vào người Tù Ngưu giống như không có chút ảnh hưởn gì.
Ngay cả cả một vết xước cũng không lưu lại.
Tô Tiểu Bạch hiểu rất rõ loại mãnh thú như Tù Ngưu.
Nó có tính kháng với cắt kim loại rất mạnh, cho nên dung kiếm khí không có nhiều tác dụng, đương nhiên nếu là cấp bậc cao thủ như Tô Tiểu Bạch thì cho dù đối phương chỉ có một chút năng lực chống cự với công kích này thì hắn cũng có thể dùng linh lực sức mạnh lớn mà kẻ địch không thể chống đỡ được để nghiền ép đối phương.
Nói tóm lại, ngay từ đầu hai người đã không biết mãnh thú có tính kháng với loại công kích này.
Nhưng mà sau khi thử công kích một lúc cũng phải phát hiện ra không tạo ra được sát thương mới phải.
Hai người kia cũng đâu có ngốc.
Nhưng mà, bọn họ lại chậm chạp không thay đổi phương pháp chiến đấu.
Điều này xuất hiện một vấn đề -- Bọn họ đang suy nghĩ gì? Vì sao lại phải kiên trì công kích như vậy.
Thật ra Tô Tiểu Bạch đã nhìn thấu rồi, không phải bọn họ không muốn mà là không thể.
Bởi vì thói quen chiến đấu của hai người là như vậy.
Tô Tiểu Bạch hiểu rõ bởi vì hắn đã dựa vào đặc điểm hai tu sĩ này phóng ra kiếm khí công kích kẻ địch để phân tích ra hai người này thuộc tông môn am hiểu sử dụng kiếm pháp.
Với lại