Đột nhiên, trong đầu Âu Dương Đạc nhớ tới bóng dáng của Thiểu Long và Âu Dương Tình.
“Tu vi của Âu Dương Tình đã đạt tới cảnh giới luyện khí tầng thứ năm, nàng nhất định có thể chống lại những người này, nhất định có thể.”
Âu Dương Đạc âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Đúng lúc này, ánh mắt Âu Dương Đạc đột nhiên sáng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Đạc đột nhiên nghĩ tới một câu tục ngữ là tương kế tựu kế.
Nghĩ đến dây hắn dừng tấn công, quay đầu nhìn về phía người áo đen nói.
“Không phải các ngươi muốn giết ta sao? Ta nói cho các ngươi biết, chủ nhân của các ngươi không phải là đối thủ của ta, hắn chỉ một tên cẩu thuộc hạ của ta mà thôi, ha ha.”
Tên áo đen kia thấy thế, ngẩn người, hắn không ngờ Âu Dương Đạc lại dừng tấn công, ngược lại nói với hắn câu này.
Hắn nghĩ một lúc, nói: “Hừ, chủ nhân của chúng ta chính là thành chủ Thiên Vũ Thành đại nhân, ngươi lại dám vũ nhục thành chủ như vậy, đúng là không biết sống chết.”
“Hừ, ai quan tấm hắn là ai, chủ nhân của các ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ ta đã thay đổi ý định không muốn giết các ngươi nữa.”
Âu Dương Đạc khinh thường nói.
“Cái gì? Ngươi không muốn giết chúng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập vào chúng ta? Ha ha ha ha.”
Người áo đen cười lớn nói.
“Ta không muốn giết các ngươi nhưng là ta muốn mạng các ngươi.”
Âu Dương Đạc nói xong, đột nhiên lấy ra một viên đan dược, ngửa đầu nuốt xuống.
[“Ta chỉ biết, các ngươi không phải đối thủ của ta, các ngươi chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi.”
“Chủ nhân của các ngươi cũng chỉ là một tên tiểu tử chưa mọc hết lông mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của ta, chỉ cần ta dùng một chút thủ đoạn là có thể thu thập bọn họ.”
Nghĩ đến đây, trên mặt Âu Dương Đạc