Âu Dương Đạc không biết giờ Tiêu Thiểu Long thế nào rồi? Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Tiêu Thiểu Long.
Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng nhưng Âu Dương Đạc vẫn giữ được một chút tỉnh táo, không quên chuyện đã giao choa Tiêu Thiểu Long, đó là cho dù thế nào cũng không hể làm kẻ địch nhận ra sự tồn tại của mình, như vậy Tiêu Thiểu Long sẽ được an toàn.
“Ta phải kiên trì đến cuối cùng, chỉ cần có thể kéo dài một lát, chắc chắn sẽ tìm được Mãn Thiểu Long, sau đó cứu Tiêu Thiểu Long ra, như vậy tính mạng của Tiêu Thiểu Long sẽ được an toàn.
”
Nghĩ đến đây trong mắt Âu Dương Đạc toát ra một tia quyết liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sao đó, lại có mấy tên áo đen đến gần Âu Dương Đạc, bọn họ muốn dùng thân pháp để bắt Âu Dương Đạc.
Nhưng mà những tên áo đen này ở trước mặt Âu Dương Đạc đều có vẻ rất nhỏ yếu, hắn chỉ cần vung nắm tay, bọn họ lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài đập xuống đất, miệng phun ra máu tươi, không rõ sống chết.
Âu Dương Đạc nhìn thấy mấy tên áo đen ngã trên mặt đất, không khỏi lắc đầu, thở dài.
“Ai, thật là đáng tiếc, các ngươi không phải đối thủ của ta, nếu thực lực của ta mạnh hơn một ít, có lẽ ta sớm giết chết được các ngươi nữa.
”
Nói xong Âu Dương Đạc liếc mắt khinh thường một cái, tiếp tục bay về phía trước.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỗ hắn đi qua nổi lên những làn khói, bụi bay mù mịt.
Mà đám người áo đen xung quanh liên tục bị hắn đánh lui ra ngoài, lần lượt ngã trên mặt đất.
Ngay cả nguyên lực trong cơ thể người áo đen cũng bị tiêu hao gần hết, căn bản không có thừa sức lực để ngăn cản Âu Dương Đạc, cho nên họ cũng không ngăn cản được hắn.
Hơn nữa, có mười mấy tên mặc áo đen liên tục xoay quanh quanh Âu Dương Đạc, hình thành một vòng xoáy,