Lập tức, Âu Dương Đạc đi về phía một thôn dân đứng đầu, thôn dân này lập tức theo kịp.
“Hai ngày tới, các người đừng chạy loạn, nếu không chúng ta sẽ không tìm được Kha Sương với Kha Tuyết, cứu các nàng ra.
”
Mọi người nghe Âu Dương Đạc uy hiếp đều gật đầu đồng ý.
“Chúng ta sẽ ngoan ngoãn đứng ở đây sẽ không chạy loạn.
”
Âu Dương Đạc thấy thế gật đầu vừa lòng lập tức rời đi.
Tô Tiểu Bạch nhìn nơi này, nháy mắt với Âu Dương Tình ở bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Tình hiểu ý, đi tới trược mặt bác gái trung niên kia, nói: “Đại thẩm, xin hỏi ngươi có biết tung tích của Kha Sương Kha Tuyết không?’
Bác gái trung niên nghe vậy thì sửng rốt.
“Cái này, ta cũng không biết, ngươi tìm bọn họ làm gì?”
Âu Dương Tình cười cười.
“Đại thẩm, ngươi nói cho chúng ta biết đi, ta cam đoan không nói cho ai biết.
”
“Nhưng mà ta không thể nói cho các ngươi biết, ta là người phụ nữ duy nhất trong thôn, ta phải chăm sóc gia đình, không thể nói lung tung được.
”
Bác gái trung niên mở miệng từ chối Âu Dương Tình.
“Như vậy đi, hôm nào chúng ta đến bái phỏng đại tỉ được không.
”
Bác gái trung niên gật đầu.
“Nếu các ngươi muốn đi bái phỏng trượng phu với hài tử của ta thì ta sẽ dẫn đường cho các ngươi.
”
Nói xong, bác gái trung niên quay người rời khỏi đám người, đi đến sơn cốc ở xa xa.
Nhìn thấy bác gái trung niên đi xa, Tô Tiểu Bạch kéo Âu Dương Tình đuổi theo đi ở bên cạnh.
“Tiểu nha đầu, các ngươi đuổi theo ta có chuyện gì sao?”
Bác gái trung niên dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch với Âu Dương Tình hỏi.
Tô Tiểu Bạch với Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, sau đó Tô Tiểu Bạch mở miệng nói: “Đại thẩm, ngươi có biết Kha Sương và Kha Tuyết là người ở đâu không?”
Bác gái trung niên nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Cha mẹ Kha Sương và Kha Tuyết từ thôn trấn bên ngoài chuyển vào sống trong thôn này.
”
“Hô, cảm ơn đại thẩm, phiền toái ngươi.
”
Bác gái trung niên khoát tay, cười nói: “Không phiền