Âu Dương Đạc với Tô Tiểu Bạch nghe đại hán trung niên nói xong đều trầm mặc.
Âu Dương Phong không ngờ đại hán trung niên lại cố chấp như vậy, đúng là dầu muối không ăn, làm người ta đau đầu muốn chết.
Lần này, Tô Tiểu Bạch lại càng khẳng định, bên trong thôn này chắc chắn giấu một thứ quan trọng gì đó, nếu không đại hán trung niên cũng sẽ không kiêng kỵ như vậy, thậm còn không dám để lộ ra chỉ có thể chịu nhục.
Đúng lúc Tô Tiểu Bạch và Âu Dương Đạc đang trầm tư, đại hán trung niên lại mở miệng cắt ngang suy nghĩ của họ.
“Tiểu cô nương, ta biết, hoàn cảnh nơi này có hơi hẻo lánh, các người là công chúa vương tử quý tộc ở trong thành thị, không quen ở nơi hoang vu nghèo nàn này.
”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho nên, dù các ngươi không phải tới tìm muội muội hay đệ đệ thì cũng mời các người đi cho, đừng ở lại đây.
”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó mở miệng nói: “Chúng ta không phải tới tìm muội muội hay đệ đệ, chúng ta là cố ý tới tìm ngươi.
”
“Các ngươi tìm ta làm gì? Ta với các ngươi không có quan hệ gì cả, các ngươi tìm ta cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, ta cũng không tốt như các ngươi nghĩ.
”
“Ta cũng là người, cũng sẽ đói, sẽ khát, ta cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đổ máu, cho nên xin các ngươi trở về đi, ta sẽ không đồng ý để các ngươi giúp thê tử và cháu gái của ta đâu.
”
Nói chuyện một lát, đại hán trung niên chỉ tay về phía gian phòng, ý bảo Âu Dương Đạc và Âu Dương Phong mau đi đi, nếu không hắn sẽ động thủ.
“Ngươi đừng kích động, nghe ta kể một chuyện đã.
”
Tô Tiểu Bạch mở miệng nói.
“Có một buổi tối, ta với Âu Dương Đạc đi dạo ở bên ngoài thôn, đã gặp một đám người áo đen.
”
“Ngươi muốn nói là các ngươi là sát thủ do đám người áo đen phái tới?”
Tô Tiểu Bạch gật