Đại hán trung niên hét lớn.
Âu Dương Đạc sắc mặt rất khó coi, đôi tay nắm chặt.
“Âu Dương Đạc, nên làm gì bây giờ? Chúng ta phải thuyết phục đại thúc trung niên thế nào đây? Hiện giờ hắn đã điên rồi, ta lo nếu chúng ta tiếp tục ép buộc thì hắn sẽ làm bị thương chúng ta, cho nên…”
Âu Dương Đạc hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Bạch, chuyện này giao cho ta giải quyết đi, ngươi đừng quản.
”
Tô Tiểu Bạch nghe hắn nói vậy thì sửng sốt nhìn Âu Dương Đạc.
“Ngươi thật sự có cách làm đại hán trung niên đồng ý trợ giúp chúng ta sao?”
“Đương nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
Âu Dương Đạc ra vẻ kiêu ngạo trả lời.
Tô Tiểu Bạch hơi nghi ngờ hỏi.
Âu Dương Đạc giống như đã có dự tính trước.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ thuyết phục được hắn.
”
Thấy hắn có bộ dạng tràn đầy tự tin như vậy, Tô Tiểu Bạch gật đầu sau đó lui sang một bên, để Âu Dương Đạc đến thuyết phục đại hán trung niên.
“Đại thúc, ta là Âu Dương Đạc, là ca ca của Âu Dương Phong, hôm nay ta đến đây là muốn thỉnh cầu ngươi hỗ trợ tìm phụ thân, muội muội, và đệ đệ của ta.
”
Âu Dương Đạc nhìn đại hán trung niên nói.
Đại hán trung niên nghe thấy tên Âu Dương Phong thân thể hơi cứng đờ, sau đó sắc mặt tái nhợt, run rẩy nhìn Âu Dương Đạc mở miệng hỏi; “Ngươi tới tìm phụ thân, muội muội và đệ đệ của ngươi?”
“Ừ, đúng vậy.
”
“Ta không biết phụ thân, muội muội và đệ đệ của ngươi, cho nên ta không giúp ngươi tìm họ được.
”
Đại hán trung niên nói.
Âu Dương Đạc nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Ta biết là ngươi không biết phụ mẫu với đệ đệ ta, cho nên ta cũng không mong ngươi có thể giúp chúng ta tìm được họ, chỉ hy vọng ngươi có thể chăm sóc tốt cho họ, để họ được bình an lớn lên, ta đã rất cảm kích.
”
Âu Dương Đạc khẩn cầu.
Đại hán trung niên nghe vậy