“Hoặc là đan dược trị liệu vết thương, ta đều có thể dùng để đi đổi.”
Kha Sương nhìn Tô Tiểu Bạch chăm chú, nói.
“Hiệu quả của những đan dược này rất tốt, nhưng mà ta không thể giúp ngươi luyện chế.”
Tô Tiểu Bạch nói.
Kha Sương nghe vậy thì lộ ra vẻ thất vọng, lập tức nàng nhìn nhìn Âu Dương Đạc ở bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Đạc thấy Kha Sương nhìn qua thì mở miệng hỏi: “Tiểu Sương, ngươi nhìn ta làm gì, chẳng lẽ ngươi có việc muốn thương lượng với ta?”
“Đúng vậy, Âu Dương tộc trưởng, vừa rồi ngươi cũng đã nghe chúng ta nói về vấn đề linh thạch rồi phải không, hiện giờ tài nguyên trên người ta đều đã bị linh thạch ăn sạch.”
“Cho nên, giờ trên người ta không có thứ gì đáng giá, ta hy vọng ngươi có thể cho ta một khoản tiền, để ta đi mua một ít đồ, bổ sung tiêu hao của ta.”
Kha Sương nhìn Âu Dương Đạc, nói thẳng vào vấn đề.
Âu Dương Đạc nghe vậy thì lập tức hiểu ra, thì ra nàng muốn mua linh thạch.
Nhưng mà, yêu cầu của Kha Sương, Âu Dương Đạc cũng không đồng ý.
Bởi vì hắn biết thực lực của Kha Sương, nàng muốn mua đan dược hay những thứ gì khác là rất dễ dàng cho nên hắn cảm thấy không cần phải… Vì một viên Viễn Thạch mà cho Kha Sương một khoản linh thạch lớn như vậy, hắn cũng không muốn để Tô Tiểu Bạch nợ phần ân tình này.
Cho nên, lúc nghe Kha Sương nói trên người không còn chút tiền mặt, Âu Dương không cần suy nghĩ lập tức mở miệng từ chối, hắn nói.
“Thực xin lỗi, Kha Sương, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi.”
“Được rồi.”
Kha Sương hơi uể oải.
Tô Tiểu Bạch bất đắc dĩ nói sang chuyện khác: “Nếu chuyện đã giải quyết xong, chúng ta cũng tiếp tục đi tới đại điện thành trì thôi, phải nhanh chóng đi đến đó.”
Âu Dương Phong