“Xem ra, lúc trước đúng là ta đã hiểu lầm ngươi, không nên nhỏ mọn như vậy, xin Tiểu Bạch đại sư đừng trách tội.”
Âu Dương Đạc nghe Kha Sương nói như vậy, đột nhiên thấy ớn lạnh, không khỏi mở miệng nói.
“Tiểu Khỏa, không phải ngươi lại nói gì sai với Tô Tiểu Bạch đại sư chứ, ta nhớ ta đã từng nói với ngươi rồi, ta không muốn phải lặp lại lần thứ hai.”
“Được, được rồi.”
Kha Sương vội vàng sửa lại lời.
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta trực tiếp đi lên núi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Đạc nhìn Tô Tiểu Bạch dò hỏi.
“Đương nhiên là phải lên núi còn leo lên thật nhanh, ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài.”
Tô Tiểu Bạch nói.
Âu Dương Đạc với Kha Sương gật đầu.
Ba người họ bắt đầu leo lên ngọn núi cao chót vót này.
Đi được khoảng một lúc thì Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên dừng cước bộ, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa.
Thấy vậy, hai người Kha Sương với Âu Dương Đạc cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Bọn họ nhìn xa xa, chỉ thấy trên tầng mây, có rất nhiều bóng đen to lớn đang xoay quanh.
Những bóng đen to lớn này có cánh giống quạ đen, nhưng lớn hơn quạ đen rất nhiều, hơn nữa số lượng của chúng rất nhiều, chi chít, nhìn qua làm ngươi ta thấy ghê người.
“Thứ này hình như là quạ đen.”
Kha Sương nói.
“Đúng vậy, nhiều quạ đen như vậy chắc là yêu thú qua lại xung quanh đây.”
Tô Tiểu Bạch nghe hai người nói vậy, nói.
“Tiểu Bạch đại sư ngươi có biết những quạ đen đó từ đâu tới không?”
Kha Sương tò mò mở miệng dò hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà từ trên người quạ đen ta cảm nhận được một cỗ hơi thở mạnh mẽ rất nguy hiểm, cho nên ta đoán là đám này chắc đã bị thứ gì đó khống