“Không ổn.
”
Sắc mặt Âu Dương Đạc chợt biến đổi, hắn nhìn quyền của Thanh Phong thánh nhân đang đánh tới, nhanh chóng né sang bên cạnh muốn tránh một quyền này.
Mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn không tránh thoát khỏi quyền của Thanh Phong thánh nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đánh vào ngực hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Âu Dương Đạc xuất hiện một tia chán nản, hắn còn tưởng là sau khi thực lực của mình tăng lên, sẽ không phải sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng không ngờ ở trước mặt Thanh Phong thánh nhân vẫn không thể ngăn cản được tiến công của đối phương.
Theo trong ngực truyền đến tiếng nổ, Âu Dương Đạc cảm thấy ngực mình như bị một tòa núi lớn đập mạnh vào, lõm xuống.
Luồng năng lượng cuồng bạo dọc theo đan điên lan ra toàn thân.
Dưới một kích của Thanh Phong thánh nhân, Âu Dương Đạc cảm thấy cơ thể mình như rời ra từng mảnh, ngực truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn tê tâm phế liệt.
Trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, thương thế trên người lại càng nghiêm trọng hơn.
“Âu Dương Đạc.
”
Đám người Âu Dương Tình kêu lớn.
Âu Dương Đạc nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt đám người Âu Dương Tình, khóe miệng lộ ra một cụ cười chua sót, khuôn mặt tràn đầy bi thương, từ từ nhắm mắt lại, đợi cái chết đến.
Thanh Phong thánh nhân nhìn thấy biểu tình này của Âu Dương Đạc, mắt lộ vẻ châm chọc, mặt lạnh lùng nói: “Hiện giờ hối hận sao? Muộn rồi.
”
Âu Dương Đạc nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn mở choàng mắt nhìn Thanh Phong thánh nhân, trong mắt lóe lên một tia thù hận, lạnh giọng quát.
“Muộn, muộn thì sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta?”
“Hiện tại ta thay đổi ý định, ta quyết định để ngươi làm con rối của ta, chiến đấu cho ta, ta tạm tha mạng chó cho ngươi, nếu ngươi đồng ý ta