Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Thời tiết càng ngày càng nóng, khiến cho các cung đều nóng nảy, Bùi Càn càng ngày càng chạy về phía cung của nàng nhiều lần, chỉ cần Bùi Càn vừa đến, luôn có một số trường hợp không thích hợp cho thiếu nhi, như vậy con yêu cũng không tiện ở lại trong phòng.

Phùng Niệm đành phải để đám ma ma dùng băng hạ nhiệt độ gian phòng sát vách trước thời gian, sau khi hạ xong lại lấy băng đi. Vì buổi tối không có ánh nắng phơi trực tiếp, nhiệt độ sẽ không tăng nhanh, chỉ cần kiên nhẫn một chút dỗ nữ nhi ngủ lại để cho vú nuôi ôm qua đó, trong phòng không nóng, B Nhi sẽ không làm ầm ĩ.

Nói đến B Nhi, nàng sinh vào đầu tháng tám, lại thêm hai tháng thì nàng sẽ tròn tuổi, mặc dù đứa nhỏ này còn chưa biết đi, cũng không nói nhiều, đối thoại còn dựa vào khoa tay múa chân cộng thêm ê a, chẳng qua biểu lộ nét mặt của nàng càng ngày càng phong phú, người lớn nói chuyện nàng cùng nghe, vừa nghe vừa làm ra các kiểu phản ứng.

Vui sướng, kinh ngạc và từ chối là ba kiểu thường dùng nhất.

Nàng luôn có thể chọc cười Phùng Niệm khi lộ vẻ mặt ghét bỏ và bộ dáng điên cuồng lắc đầu.

Bởi vì rất thích xem hành động này, mẫu thân vô lương tâm vẫn có ý đồ xấu trêu đùa đứa con yêu, để cho Bùi Càn nhìn thấy nàng liền phê bình Phùng Niệm. Rõ ràng là ý kiến vì khuê nữ, khuê nữ không thèm nể mặt mũi, còn dùng tay đánh y.

Nàng đánh, Bùi Càn liền gào một tiếng ngã xuống.

"Đau đau đau, đau chết trẫm! Trẫm không được, trẫm thật sự không được!"

Y quả thật quá mức khoa trương.

Nhưng mà có thể lừa gạt được bé yêu, hai mắt tiểu Bùi B tròn xoe, tràn đầy hoảng sợ nhìn thân cha che mắt ngã xuống, chờ một lúc, nàng dùng tay nhỏ đầy thịt đẩy y một cái.

Không có phản ứng.

Đẩy một cái nữa.

Vẫn không có phản ứng.

Dáng vẻ bé yêu dường như muốn khóc, quay đầu nhìn về phía mẫu thân, cầu cứu nàng.

Phùng Niệm sờ sờ đầu nàng: "Quên đi, không cứu, nữ nhi ngoan nghe nương nói nha, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy chúng ta đều rất khó chịu, nhưng mà dù sao con người cũng phải nhìn về phía trước, không có thân cha nương tìm dưỡng phụ cho con."

Nghe nói như thế, Bùi Càn đang nằm ngửa giả chết bật người ngồi dậy.

Y đen mặt nhìn chằm chằm Phùng Niệm: "Nàng muốn tìm cho nữ nhi của ta cái gì?"

Bé yêu vui mừng khi nhìn thấy thân cha nàng sống lại.

Phùng Niệm tràn đầy vô tội: "Thần thiếp không nói chuyện, không nói gì nha."

Dĩ nhiên Bùi Càn biết nàng cố ý, cố ý cũng không được! Lời thế này có thể tùy tiện nói sao? Bùi Càn ôm nữ nhi đi ra bên ngoài, giao nàng cho vú nuôi, bản thân mình trở về phòng đóng cửa, chuẩn bị cho Quý phi xem một chút màu sắc.

Trong cung cẩu Hoàng đế hăng hái
bừng bừng ăn thịt, ngoài cung mặt Đại Hoàng tử tâm phiền ý loạn.

Công trình làm học đường từ thiện Bùi Càn giao cho hắn ta và lão Nhị, hai người bọn họ ai có rảnh thì trở về nhìn xem, bên kia sẽ bắt đầu xây dựng vào năm sau, nửa năm nay toàn bộ công trình đã hiện ra, tiến triển vô cùng thuận lợi.

Gần đây vốn chuẩn bị báo cáo với phụ hoàng một lần, sau đó lại thử dò hỏi Quý phi nương nương có hứng thú tự mình đến nhìn xem hay không. Dù sao cũng là Quý phi khởi xướng thúc đẩy, hiện tại cũng có thể đổi nếu nàng có ý kiến.

Còn chưa kịp đã nghe nói mấy người phái đi lao động cải tạo bị cảm nắng rồi, nghĩ đến bọn họ đều có lai lịch, cũng không thể bỏ qua một bên như vậy, Bùi Hứa tìm Thái y đến xem, để ông ta châm cứu, còn kê đơn thuốc.

Thật vất vả cứu được mấy người đó, một thân mỏi mệt trở về lại nghe nói vào ban ngày Tần thị đau đầu rất kịch liệt, còn uống thuốc.

Tần thị chính là Đại Hoàng tử phi được Bảo Âm đồng tình. Bởi vì mấy ngày qua thật sự rất nóng, nàng ta không chú ý nên vô tình cũng xuất hiện triệu chứng bị cảm nắng, sau khi chườm lạnh lại uống thuốc, khiến nha hoàn nâng lên giường nghỉ một chút.

Kết quả khi Bùi Hứa hồi phủ, đi qua xem xét, người này không được bình thường.

Hai người đại hôn hơn một năm, dù Bùi Hứa không được tính là rất thương nàng ta, trên mặt mũi còn không có trở ngại. Tần thị không biết những tính toán trong lòng Bùi Hứa, thấy hắn ta thường xuyên không có ở trong phủ, trở về trước tiên chui vào trong thư phòng cũng chỉ cho rằng hắn ta bận việc. Cho nên dù Bảo Âm cảm thấy Bùi Hứa người này không được, ở trong mắt Tần thị còn có thể đấy, hắn ta lại không yêu thương mình, nhưng mà cũng không đi yêu thương người khác.

Bình thường mà nói, Bùi Hứa đến thăm nàng ta, Tần thị hẳn là cảm thấy vui mừng, vẻ mặt chứa ý cười đáp lời hắn ta nói.

Ngày hôm nay nàng ta rất khác thường.

Sau khi Tần thị tỉnh lại nhìn thấy Bùi Hứa ngồi ở trong phòng lật sách, vô cùng khiếp sợ, cùng lúc đó Bùi Hứa cũng chú ý tới động tĩnh trên giường, để sách xuống nhìn về phía nàng ta, Tần thị lại không để ý đến hắn ta, mà mở to


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện