Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Chuyện xảy ra trên người Đại Hoàng tử phi, Phùng Niệm không hề biết. Sau khi vào tháng bảy, dưa lưới và nho tiến cống từ phía tây đã đến. Bởi vì dưa lưới da dày chịu đựng được, rất nhiều dưa còn nguyên vẹn, dĩ nhiên thưởng xuống cũng nhiều. Nho thì không được như vậy, cho dù rất cẩn thận, ở trên đường cũng bị đụng hỏng rất nhiều, chỉ có hai giỏ chất lượng tốt, phân xuống các cung đâu còn nhiều?

Mặc dù số lượng ít, cũng không được thiệt thòi Trường Hi cung.

Phùng Niệm được hai bàn rất lớn, có nho tím, cũng có trắng sữa, đám Thụy Châu cẩn thận lột vỏ, bỏ vào trong chén dùng muỗng nhỏ đập nát, nhặt hạt và đút cho Lục Công chúa ăn.

Chẳng sợ khẩu vị Công chúa không tệ, dù sao còn quá nhỏ, cho nàng ăn ba ngày cũng không hết một chuỗi. Nhìn trái cây chất đống trong cung mình, Phùng Niệm sai các nàng cầm đi ướp lạnh, nàng phái người đi tìm Bảo Âm và Phùng Nguyên tiến cung.

Tiểu thái giám lĩnh mệnh rời đi, mới quay người đi hai bước, đã bị gọi lại.

"Cũng mời Đại Hoàng tử phi đi."

Người hầu trước mặt cũng hơi kinh ngạc, lại suy nghĩ một chút, chỉ có hai vị Hoàng tử đã đại hôn, bình thường một mình Công chúa đến thì thôi, nương nương làm chủ mời Công chúa mà không mời Đại Hoàng tử phi thì quả thật khó coi.

Lữ Trĩ: "Chắc chắn những người hầu này lại suy nghĩ nhiều."

Trần Viên Viên: "Cũng đã hầu hạ ba năm, luôn không cảm thấy Niệm Niệm mời nàng ta là vì mặt mũi?"

Khách Ba Ba: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Đông Ca: "..."

Phan Ngọc Nhi: "Dĩ nhiên, ngay cả Đại Hoàng tử cũng là chó "Liếm" chủ group chúng ta, còn cần đặc biệt cho thê tử hắn ta mặt mũi?"

Vạn Trinh Nhi: "Tại sao mời nàng ta chứ?"

Phùng Niệm: "Ăn không hết trái cây, mời nàng ta đến gặm một chút. Lại nói Đại Hoàng tử cha không thương nương không yêu chẳng có ở đây, ta làm tiểu mụ không thể quan tâm một chút tình hình gần đây của hắn ta? Xem hắn ta làm việc có tích cực hay không, người có bị Bùi Càn khiến cho biến thái hay không."

Triệu Phi Yến: "Ta nhớ những người phái đi lao động cải tạo do Đại Hoàng tử quản nha?"

Triệu Hợp Đức: "Đã hiểu, ta hoàn toàn hiểu, chủ group muốn nghe Đại Hoàng tử phi nói những chuyện đó nha."

Trong group thì nói như vậy, thật ra cũng phát hiện là lý do bịa đặt, Phùng Niệm nói không nên lời nguyên nhân cụ thể, chỉ là vừa rồi nàng bỗng nhiên nghĩ đến Đại Hoàng tử phi này, nghĩ đến nàng ta gả cho Bùi Hứa hơn một năm, mọi người không quen biết nhau, đúng đã gặp mặt vài lần, nhưng chưa từng trò chuyện, nàng lâm thời khởi ý muốn nhìn một chút rốt cuộc Đại Hoàng tử phi là người như thế nào.

Trước đó từng nghe Bảo Âm nhắc tới, nói nàng ta có hơi nhẫn nhục chịu đựng, không nói nhiều lắm.

Bảo Âm nhắc tới có một chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng ta vẫn muốn để Tần thị hiểu rõ Bùi Hứa người này không được, cần dạy dỗ, Tần thị nghe nàng ta nói những thứ đó cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, còn nói giống như Nhị Hoàng tử mới hiếm có, Đại Hoàng tử là bình thường.

Ý nghĩ hai người có hơi không đồng nhất, nhưng bởi vì tính tình Tần thị không tệ, Bảo Âm cố chịu đựng còn có thể ở
chung với nàng ta.

Phùng Niệm suy nghĩ hai người đụng nhau chẳng phải Bảo Âm nói líu lo, Tần thị im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng tiếp đôi câu? Vậy đoán chừng không chỉ Bảo Âm có ý kiến, nàng cũng muốn phàn nàn nàng ta.

Trong lúc đợi người tới, Phùng Niệm đã suy nghĩ những chuyện linh tinh này.

Nghĩ đi nghĩ lại nữ nhi ngủ ở sát vách tỉnh dậy, sau khi đi vệ sinh lại nháo muốn nàng, Phùng Niệm ôm dụ dỗ trong chốc lát, lại cố gắng nói chuyện với nàng, còn đút nàng ăn gì đó. Mẫu nữ ảnh hưởng lẫn nhau, đang trong quá trình tiến hành tác động qua lại, người nàng mời đã vào cung.

Đây là buổi sáng, chẳng qua mặt trời đã sớm mọc lên rồi, Bảo Âm tới trước ra một tầng mồ hôi mỏng, Bảo Đại và Thụy Châu cùng quạt, Trần ma ma cho người bưng một bát canh ngân nhĩ ướp lạnh đến, nàng uống mấy ngụm ừng ực hết, cảm thấy khí lạnh từ bên miệng theo thực quản tiến vào trong bụng, mới lộ ra vẻ mặt sảng khoái. Nàng ta lau miệng, nhìn Tiểu Bùi B cười nói: "So với lần trước gặp mặt Lục Lục càng xinh đẹp rồi, thật không biết sau này lớn lên sẽ xinh đẹp bao nhiêu."

"Nghĩ không ra cũng đừng nghĩ, từ từ xem nha."

"Đúng vậy... Hôm nay nương nương tìm ta tiến cung làm gì vậy?"

"Trong cung nhàm chán, tìm các ngươi trò chuyện với ta."

Bảo Âm nhìn về phía bên ngoài, hỏi: "Còn có ai sao?"

"Không phải hai người, chờ một chút ngươi sẽ biết." Phùng Niệm bảo Thụy Châu đi xem một chút, có thể cắt một mâm trái cây lên, nàng còn sai tiểu thái giám đi mang đồ đựng đá lên, đặt ở bên phía Bảo Âm ngồi. Làm xong những thứ này, Tần thị và Phùng Nguyên cũng đã đến.

Đã lâu rồi Phùng Nguyên chưa gặp Phùng Niệm, lúc này nàng ta cực kỳ hưng phấn.

Vừa hỏi gần đây Phùng Niệm như thế nào, còn nhìn chằm chằm Lục Công chúa không chớp mắt, Công chúa Mary Sue coi nàng ta như a di quái dị trốn tránh trong ngực mẫu thân. Phùng Niệm cười không ngừng: "Đây là muội muội của ta, tiểu di của con nha, tránh cái gì chứ?"

Mặt mũi Lục Công chúa tràn đầy nghi ngờ.

Giống như đang hỏi tiểu di là thứ gì?

"Công chúa còn nhỏ như vậy tỷ tỷ nói những thứ này nàng làm sao hiểu chứ?"

"Đừng Công chúa Công chúa, nghe khó chịu, hoặc là ngươi theo ta gọi B Nhi, hoặc là cùng Bảo Âm bọn họ gọi nàng là Lục Lục."

Phùng Nguyên còn cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì tỷ tỷ nhìn mình, nàng ta thuận theo gọi B Nhi.

Lục Công chúa phồng miệng, có dáng vẻ hơi mất hứng.

Nàng mất hứng cũng không kỳ lạ.

Trong cung rất ít người có tư cách gọi nàng là


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện