Phó Yểu ngồi trên kiệu, cả người như hòa nhập vào trong bóng đêm: “Nửa người nửa ma còn sợ bị người ta dọa.
”“……”Cũng may tốc độ của đoàn người bọn họ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà thấy đèn lồng treo trên tường thành xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc này cửa thành đã đóng, có điều mấy người bọn họ dễ dàng đi xuyên qua cửa thành đang khóa chặt, tốc độ kia nhanh đến nỗi, làm hộ vệ tuần tra trên tường thành còn tưởng rằng mình vừa hoa mắt.
Trong huyện thành, vì đang là nửa đêm nên khung cảnh yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ mấy chỗ ong bướm trăng hoa, những chỗ khác đều đã đóng cửa nghỉ ngơi.
Cũng bởi vì vậy, một quán rượu trên đường cái còn đang sáng đèn trở nên vô cùng bắt mắt.
Lúc này trong quán rượu, tiểu nhị đã lau dọn bàn ghế xong xuôi, chuẩn bị đi ra đóng cửa lớn rồi tắt đèn ra về, ngoảnh mặt lại liền thấy mấy người mặc quần áo trắng toát đã đứng trước cửa quán từ khi nào.
Hắn sợ tới mức tỉnh cả cơn buồn ngủ: “Các ngươi định làm gì……”“Tới ăn cơm.
”“Nhưng mà quán của chúng ta đến giờ đóng cửa rồi.
” Kiến thức của tên tiểu nhị này cũng coi như rộng rãi, tuy rằng lúc này vô cùng chột dạ, nhưng vẫn không lên tiếng mời người vào trong.
Cửa hàng của bọn họ làm ăn rất tốt, mỗi