Chưởng quầy và tiểu nhị: “...” ???Nữ chưởng quầy thấy mình đưa ra lý do nhưng khách vẫn không chịu đi, biết rằng Phật này không dễ tiễn, cho nên nàng đành tránh sang một bên, khách sáo mời ba vị bên ngoài vào trong.Nếu đã làm buôn bán, làm gì có đạo lý đuổi khách.Khi mấy vị khách bước qua cửa, nàng còn chú ý quan sát thêm vài lần.May quá, trên mặt đất có cái bóng, cũng không đi cà nhắc, xem ra là người thật.
Có điều ăn mặc rồi hóa trang người đen người trắng thế này, đúng thật là khiến người ta rợn tóc gáy.“Các vị muốn uống trà gì, Long Tỉnh hay là Lão Quân Mi?” Chưởng quầy vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với tiểu nhị.“Cho chúng ta một bình Lão Quân Mi đi.” Phó Yểu lên tiếng đáp.“Có ngay, tiểu nhân lập tức đi pha.” Tiểu nhị ngầm hiểu, vội lấy lá trà đi ra phòng bếp phía sau.
Chủ yếu là muốn xem thử coi đầu bếp còn ở đây không.Mà lúc này, chưởng quầy cũng đang nói lời xin lỗi: “Trong bếp không còn nhiều đồ tươi mới cho lắm, có lẽ sẽ không làm được nhiều thức ăn, mong các vị thông cảm và thứ lỗi cho bổn tiệm.”“Không sao, có thể nấu cái gì thì ăn cái đó, hương vị ngon là được.”Thấy vị khách này dễ nói chuyện như vậy, chưởng quầy cũng thả lỏng tâm trạng, không còn lo lắng như lúc đầu.Nàng sợ nhất là gặp phải khách nhân vô cớ gây rối, một lời không hợp liền động tay động chân.
Nếu hư hỏng bàn ghế chỉ là việc nhỏ, nhưng bị thương hoặc gây ra án mạng thì khác, quán rượu này của nàng đừng mong thoát khỏi tai ương.Một lúc sau, tiểu nhị nhanh nhẹn bưng bình trà tới, sau khi đặt lên bàn, chưởng quầy nói nhỏ với hắn vài